Dưới gầm cầu thang, “tổng hành dinh” bí mật của biệt đội hôm nay không còn không khí căng thẳng, âm mưu nữa, mà thay vào đó là một buổi “liên hoan mừng công” nho nhỏ. Chị Linh trịnh trọng đặt hộp xôi gà còn nóng hổi và ly trà sữa size L lên một bậc thềm xi măng, coi đó như chiến lợi phẩm của cả đội.
“Đây,” chị tuyên bố, giọng đầy tự hào. “Thành quả của chúng ta. Kẻ địch đã đầu hàng vô điều kiện và bồi thường thiệt hại.”
Chị kể lại toàn bộ cuộc đối thoại trong pantry, từ lời thú nhận, lời xin lỗi cho đến lý do đằng sau hành động của cô Mai. Anh Minh nghe xong gật gù tâm đắc, cảm thấy đòn tấn công âm thanh của mình quả thật có sức công phá tâm lý ghê gớm. Nam thì có chút ngạc nhiên. Cậu đã hình dung ra một màn vạch mặt kịch tính hơn, một sự trừng phạt thích đáng hơn cho “kẻ phạm tội”. Nhưng khi nghe về áp lực và bệnh dạ dày của cô Mai, cậu lại thấy quyết định của chị Linh có phần đúng đắn. Hóa ra, công lý ở chốn văn phòng không phải lúc nào cũng rạch ròi như trong sách vở.
“Thôi, ăn đi cho nóng!” Chị Linh mở hộp xôi, mùi thơm của nếp, gà và hành phi lập tức lan tỏa, lấp đầy không gian ẩm thấp. Chị cắm ống hút vào ly trà sữa, đưa cho Nam. “Của cậu đây, thám tử. Lời hứa một tuần trà sữa, tôi thực hiện ngay từ hôm nay.”
Nam nhận lấy ly trà sữa, có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Cả ba người cùng nhau chia sẻ hộp xôi, vừa ăn vừa rôm rả bàn luận về những khoảnh khắc “để đời” trong phi vụ vừa qua. Chính trong khoảnh khắc đó, một sợi dây liên kết vô hình nhưng cực kỳ bền chặt đã được tạo ra. Họ không còn đơn thuần là những đồng nghiệp tình cờ hợp tác, họ đã thực sự trở thành một đội.
“Từ hôm nay,” chị Linh tuyên bố, miệng vẫn còn nhai xôi. “Biệt Đội Mật Vụ Văn Phòng chính thức được thành lập. Hoạt động bí mật, phá những vụ án kỳ quặc, và quan trọng nhất… đòi lại công bằng cho những bữa trưa bị đánh cắp!”
Những ngày sau đó, có một sự thay đổi tinh vi nhưng rõ rệt trong các mối quan hệ ở “Nghĩ Lên Trời”.
Điều kỳ diệu nhất là mối quan hệ giữa chị Linh và cô Mai. Họ không trở thành bạn bè thân thiết, nhưng sự thù địch băng giá trước đây đã tan biến, thay vào đó là một sự tôn trọng ngầm. Thỉnh thoảng ở pantry, họ lại gật đầu chào nhau. Có lần, cô Mai còn chủ động chỉ cho chị Linh một mẹo để kê khai chi phí công tác sao cho có lợi nhất, một hành động mà trước đây không bao giờ có thể xảy ra.
Nam cũng nhận được một vị thế mới. Cậu không còn là cậu “ma mới” ngây thơ chỉ biết lý thuyết suông trong mắt hai người đồng đội. Chị Linh bắt đầu đánh giá cao khả năng quan sát tinh tế của cậu, còn anh Minh thì cực kỳ nể phục những kế hoạch “hack não” mà cậu vạch ra. Thỉnh thoảng, khi gặp một vấn đề khó trong công việc, chị Linh lại quay sang hỏi, “Này thám tử, theo logic của cậu thì vụ này nên giải quyết thế nào?”
Ngược lại, Nam cũng học được rất nhiều. Cậu nhận ra thế giới công sở không phải là một bài toán logic đen trắng. Nó phức tạp hơn, “con người” hơn. Đôi khi, để giải quyết một vấn đề, người ta không chỉ cần suy luận, mà còn cần cả sự thấu cảm và một chút mánh khóe.
Một tuần trôi qua trong yên bình. Biệt đội tạm thời không có nhiệm vụ, và cuộc sống lại trở về với guồng quay của deadline, báo cáo và những cuộc họp buồn ngủ.
Cho đến một buổi chiều nọ.
Sự bất thường bắt đầu từ chị Trang “Marketing Màu Mè”. Vốn là người ồn ào, kịch tính và lúc nào cũng dính lấy cái điện thoại, mấy ngày nay chị lại có vẻ trầm lắng lạ thường. Chị hay giật mình, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn qua vai như thể sợ có ai đó đang theo dõi mình.
Buổi chiều hôm đó, chị Trang đang dốc toàn lực cho một buổi thuyết trình cực kỳ quan trọng với một khách hàng lớn từ Nhật Bản, dự kiến diễn ra vào sáng mai. Đây là dự án tâm huyết mà chị đã theo đuổi suốt nửa năm qua.
“Xong!” Chị thở phào nhẹ nhõm sau khi lưu phiên bản cuối cùng của bài thuyết trình. Đó là một file PowerPoint nặng trịch có tên “PROJECT_PHOENIX_FINAL_V99.pptx”. Để chắc ăn, chị chép nó vào một chiếc USB của công ty. Cầm chiếc USB trên tay, chị nói với cả phòng với giọng điệu vừa tự hào vừa cảnh cáo: “Mọi tâm huyết, mồ hôi nước mắt của chị nằm cả trong cái USB này đó! Đứa nào mà lỡ tay làm mất là chị giết, nghe chưa!”
Khi tan làm, vẻ lo lắng của chị Trang càng hiện rõ. Chị ôm khư khư chiếc túi xách có chứa “báu vật” USB, bước đi vội vã.
Chị Linh, với radar “hóng chuyện” bẩm sinh của mình, đã nhận ra sự kỳ lạ này từ lâu. Chị kéo Nam lại, thì thầm:
“Này, cậu có để ý không? Dạo này con Trang nó lạ lắm. Cứ làm như có ma đuổi sau lưng vậy.”
Bản năng thám tử của Nam, thứ đã được mài giũa qua vụ án đầu tiên, lập tức trỗi dậy. Cậu hứng thú hỏi lại: “Lạ như thế nào ạ?”
“Thì đó, nó cứ lấm lét, hay nhìn quanh. Bình thường có chuyện gì là nó la làng lên cho cả thế giới biết rồi. Đằng này lại im im, giấu giấu. Chắc chắn là có chuyện gì mờ ám.”
Nam nhìn theo bóng chị Trang đang khuất dần sau cánh cửa thang máy. Một cảm giác tò mò và một chút phấn khích len lỏi trong lòng cậu. Liệu đây có phải là sự kịch tính thường ngày của chị Trang, hay văn phòng này lại sắp có một vụ án mới?
Biệt Đội Mật Vụ Văn Phòng có lẽ sẽ không phải “thất nghiệp” lâu nữa.