hoa bên vực sâu

Chương 1: Cuộc gặp gỡ lạ lùng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thư viện trường đại học vào buổi chiều thường vắng vẻ. Ánh nắng cuối ngày chiếu qua ô cửa kính, phủ lên những kệ sách một màu vàng nhạt. An Nhiên chỉnh lại cặp kính, tay thoăn thoắt xếp chồng sách vừa được trả về đúng vị trí. Công việc làm thêm này không mang lại nhiều tiền, nhưng với cô, nó yên tĩnh và đủ an toàn để dành thời gian bên sách vở.

Cánh cửa thư viện bật mở với một tiếng “cạch” mạnh hơn thường ngày. An Nhiên thoáng giật mình, ngẩng đầu. Người bước vào không ai khác ngoài Phong – cái tên mà hầu như sinh viên nào cũng biết. Anh cao, dáng người mảnh nhưng rắn rỏi, mái tóc rối phất nhẹ theo gió. Cả người anh toát ra một thứ khí chất bất cần, như thể thế giới này chẳng liên quan gì đến mình.

“Cậu ta lại đến kìa…” – một nhóm sinh viên nữ thì thầm rồi nhanh chóng tản ra, như sợ bị dính vào rắc rối. Tin đồn về Phong nhiều đến mức chẳng ai còn phân biệt được đâu là thật đâu là giả: từng bị đuổi khỏi trường cấp ba vì đánh nhau, có dính dáng xã hội đen, thậm chí còn “từng vào đồn công an”.

An Nhiên không quan tâm đến mấy chuyện đó, nhưng ánh mắt hiếu kỳ của cô vẫn vô thức dõi theo. Phong bước thẳng tới quầy, đặt mạnh một cuốn sách xuống. “Trả.” Giọng khàn khàn, lạnh lùng, chỉ một chữ gọn lỏn.

An Nhiên cầm lấy, thoáng ngạc nhiên khi thấy bìa sách cũ kỹ, là một tuyển tập thơ cổ – loại sách hiếm người trẻ nào mượn, càng không hợp với hình ảnh “côn đồ” mà mọi người gán cho Phong. Cô định nói gì đó, nhưng Phong đã quay lưng đi, đôi vai hơi cứng lại như chẳng muốn giao tiếp thêm.

“Anh ơi… hình như quên cái này.” – An Nhiên gọi với theo, bởi cô thấy một tờ giấy nhỏ rơi ra từ cuốn sách. Nhưng Phong không quay lại, cánh cửa đã khép sầm sau lưng anh.

Cô cúi xuống nhặt. Đó không phải mảnh giấy thông thường, mà là một tờ note dày chữ, nét bút mạnh mẽ nhưng có chút gấp gáp. An Nhiên lưỡng lự, lẽ ra nên cất riêng để lần sau trả cho chủ nhân, nhưng sự tò mò len lỏi. Một dòng chữ đập vào mắt cô:

“Có những ngày, cả thế giới quay lưng. Nhưng thơ là nơi duy nhất còn thừa nhận sự tồn tại của tôi.”

An Nhiên ngẩn người. Một kẻ bất cần, bị cả trường coi là bất hảo, lại có thể viết ra những câu chữ cô đơn đến vậy?

Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô chợt gợn lên cảm giác lạ lùng: vừa tò mò, vừa muốn tìm hiểu, vừa có chút xót xa.

Tiếng bước chân vang lên phía sau kéo An Nhiên trở về thực tại. Một đồng nghiệp thì thầm:

“Cậu còn đứng ngẩn ngơ gì thế? Tránh xa cái tên đó ra, An Nhiên. Không tốt đẹp gì đâu.”

Cô chỉ mỉm cười, lặng lẽ gấp tờ giấy lại. Không hiểu vì sao, cô có linh cảm rằng lần gặp gỡ này chưa hẳn đã kết thúc, mà mới chỉ là khởi đầu cho một điều gì đó…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×