Sáng hôm sau, khi An Nhiên vừa bước vào lớp, không khí đã râm ran những lời bàn tán. Ở trường, chuyện về Phong chưa bao giờ hết hot, chỉ cần anh xuất hiện ở đâu, vài giờ sau hành lang lại ồn ào đủ loại tin đồn.
“Hôm qua lại thấy Phong gây sự với bảo vệ ký túc xá đấy.”
“Nghe bảo cậu ta từng bị đuổi học, giờ vào đây chắc cũng nhờ quan hệ thôi.”
“Cái mặt đó nhìn đã thấy chẳng tin nổi rồi. Thôi xa xa cho lành.”
An Nhiên im lặng dọn chỗ ngồi. Tai cô nghe hết, nhưng lòng lại nhớ tới mảnh giấy trong cuốn sách hôm qua. Người có thể viết nên câu chữ đầy tổn thương ấy… có thật sự là kẻ bất hảo như họ nói?
Buổi chiều, cô lại trực thư viện. Trời hôm đó âm u, mây kéo thấp như báo hiệu cơn mưa. Trong không gian vắng lặng, An Nhiên bất ngờ thấy Phong ngồi ở góc cuối phòng. Anh khoanh tay, cúi đầu trên bàn, dáng vẻ mệt mỏi như muốn trốn tránh cả thế giới. Trước mặt là chồng sách, đa phần là tiểu thuyết và thơ.
Thỉnh thoảng vài sinh viên đi ngang, cố tình liếc nhìn rồi xì xào:
“Thật buồn cười, một đứa như thế mà cũng đọc sách.”
“Chắc giả vờ thôi, để lấy lòng ai đó.”
Phong không phản ứng, cũng chẳng buồn ngẩng đầu. Anh ngồi lặng yên, đôi vai gầy in bóng dưới ánh đèn vàng nhạt. Nhìn cảnh ấy, An Nhiên bất giác thấy nghèn nghẹn, giống như thấy một chú chim bị thương đang gắng gượng giấu đi vết máu.
Một lúc sau, Phong đứng dậy, đem sách ra quầy. Ánh mắt anh chạm đúng vào An Nhiên. Không lạnh lùng như lần trước, nhưng cũng không có ý định trò chuyện. Anh chỉ đẩy sách tới, giọng nhỏ hơn:
“Giữ hộ. Mai lấy.”
An Nhiên khẽ gật đầu. Khi anh rời đi, cô phát hiện trong chồng sách có cuốn bìa mỏng kẹp mảnh giấy ghi chú. Không phải cố tình, nhưng cô vẫn thấy một hàng chữ ngắn:
“Có lẽ chỉ trong yên lặng, con người mới thôi phải diễn.”
Cả buổi tối hôm ấy, An Nhiên ngồi ở bàn thủ thư mà không tập trung nổi. Những câu chữ ấy cứ vang lên trong đầu. Người ta bảo Phong ngỗ ngược, ngang tàng, nhưng cô lại thấy anh mang một sự cô độc dày đặc, như thể thế giới đã bỏ quên anh từ rất lâu.
Khi đóng cửa thư viện, mưa bắt đầu rơi. An Nhiên mở ô bước ra thì thấy Phong đứng dưới mái hiên, tay không áo mưa, mắt nhìn xa xăm về khoảng trời xám đặc. Cả người anh như một chiếc bóng lạc lõng giữa thành phố tấp nập.
An Nhiên do dự vài giây rồi tiến lại gần, chìa ô ra:
“Anh… có muốn đi chung không?”
Phong quay sang. Trong đôi mắt vốn thường sắc lạnh, thoáng hiện chút ngạc nhiên, sau đó là một nụ cười mỉm nhạt nhẽo – nụ cười không vui, chỉ như một thoáng cảm ơn rồi tan đi. Anh lắc đầu:
“Không cần. Tôi quen rồi.”
Nói xong, anh kéo mũ áo khoác lên, lao mình vào màn mưa, dáng vẻ đơn độc đến mức khiến An Nhiên đứng lặng.
Trong tiếng mưa rào, cô chợt nhận ra: có lẽ, những gì người khác thấy chỉ là bề mặt. Còn sự thật về Phong, chỉ ai đủ kiên nhẫn mới có thể nhìn thấu.