hoa bên vực sâu

Chương 10: Lời hứa ngốc nghếch


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau vụ ẩu đả, không khí trong trường lại rộ lên những lời bàn tán. Người ta cười cợt, thêm thắt đủ chuyện, chẳng ai bận tâm Phong có thật sự gây sự hay chỉ bị lôi kéo.

An Nhiên im lặng nghe hết, trong lòng ngổn ngang. Hình ảnh Phong lạnh lùng, dữ dội trong trận đánh vẫn ám ảnh cô. Có những lúc, cô muốn tin rằng tất cả chỉ là tình huống bị ép buộc. Nhưng rồi, ánh mắt đỏ ngầu, nụ cười cay đắng của anh khi nhìn mình… khiến cô bối rối hơn bao giờ hết.

Chiều muộn, An Nhiên tìm thấy Phong ngồi một mình ở sân sau, vết thương trên gò má vẫn chưa kịp lành. Anh cúi đầu, tay nghịch điếu thuốc nhưng lại không châm. Bóng dáng cô độc ấy khiến bước chân cô chậm lại, nhưng rồi vẫn tiến đến gần.

Phong ngẩng lên, nheo mắt:

“Cậu đến đây làm gì? Để nhìn rõ hơn bộ dạng lưu manh của tôi à?”

Giọng nói lạnh lùng, sắc như dao. Nhưng trong thoáng chốc, An Nhiên lại thấy rõ nỗi mệt mỏi ẩn sau đó.

Cô hít sâu, ngồi xuống bậc thềm cạnh anh.

“Tôi… có sợ.” – cô thành thật – “Hôm đó, tôi thật sự rất sợ khi thấy cậu như vậy. Nhưng tôi biết, cậu không phải chỉ là những gì người ta thấy trong lúc đánh nhau.”

Phong bật cười khẽ, tiếng cười khàn đặc:

“Ngốc ạ. Tôi chẳng có gì tốt đẹp đâu. Cậu càng tin, càng thất vọng thôi.”

An Nhiên quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, giọng run nhưng dứt khoát:

“Có thể tôi ngốc thật. Nhưng tôi muốn tin vào phần con người mà tôi nhìn thấy – người con trai lặng lẽ đọc sách trong thư viện, người con trai chăm sóc mẹ mình từng chút. Dù có thế nào… tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu.”

Phong sững lại. Trong mắt anh thoáng hiện lên một tia sáng kỳ lạ, như thể câu nói ấy vừa xuyên qua mọi lớp vỏ gai góc anh đã dựng bấy lâu.

Anh xoay mặt đi, giọng khàn hẳn:

“Đừng nói mấy lời đó… rồi đến một lúc nào đó, cậu sẽ hối hận.”

Nhưng An Nhiên chỉ khẽ mỉm cười. Trái tim cô run rẩy, nhưng sâu trong lòng lại dâng lên một quyết tâm mơ hồ: cho dù có sợ hãi, cô vẫn muốn ở lại bên cạnh Phong.

Buổi chiều hôm ấy, nắng nhạt dần, gió khẽ thổi qua. Một lời hứa ngốc nghếch, tưởng chừng mong manh, lại vô tình trở thành sợi dây ràng buộc định mệnh giữa hai người – mở ra những chặng đường đầy sóng gió phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×