Tin đồn về Phong không bao giờ thực sự biến mất. Người ta luôn chờ đợi một cơ hội để chứng minh rằng tất cả những gì An Nhiên nhìn thấy chỉ là ảo giác. Và rồi, cơ hội ấy đến vào một buổi chiều oi ả.
An Nhiên đang đứng trước cổng trường thì nghe tiếng la hét ầm ĩ từ bãi xe phía sau. Nhiều học sinh ùa tới, hò reo như đang xem trò vui. Trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành, cô vội chen qua đám đông.
Ở giữa vòng tròn hỗn loạn, Phong đang bị bao vây bởi ba, bốn nam sinh to con. Chỉ cần thoáng nhìn, An Nhiên nhận ra đó là mấy kẻ vốn hay kiếm chuyện. Một tên gằn giọng:
“Lâu nay mày tưởng mày ngầu lắm hả Phong? Bố láo với bọn tao thì coi chừng!”
Phong chẳng nói gì, chỉ ném lại một ánh nhìn lạnh băng. Nhưng khi tên kia xông tới, anh lập tức đỡ đòn, phản công mạnh mẽ.
Tiếng va chạm, tiếng hò hét, tiếng vật lộn vang lên dồn dập. Mồ hôi và bụi bay mù mịt. Phong ra đòn nhanh, sắc, dứt khoát, giống như kẻ đã quen với cảnh đánh nhau.
An Nhiên chết lặng. Trái tim cô đập loạn khi nhìn thấy từng cú đấm, từng vết máu rỉ ra nơi khóe môi anh. Đây không phải Phong lặng lẽ trong thư viện, cũng không phải chàng trai cô độc ngồi ở sân sau. Đây là một Phong hoàn toàn khác – dữ dằn, nguy hiểm, bất cần tất cả.
“Phong! Dừng lại đi!” – cô hét lên, giọng gần như vỡ ra.
Tiếng gọi ấy khiến anh thoáng khựng lại, song ngay sau đó lại bị một cú đánh bất ngờ giáng vào vai. Trong phút chốc, cả hai bên càng lao vào nhau dữ dội hơn.
Bảo vệ trường cuối cùng cũng xuất hiện, giải tán đám đông. Những kẻ gây sự bị lôi đi, còn Phong thì đứng thở dốc, quần áo xộc xệch, mắt đỏ ngầu. Khi ánh mắt anh chạm vào An Nhiên, cô bất giác lùi một bước.
Khoảnh khắc ấy, Phong nhìn thấy rõ sự sợ hãi trong mắt cô. Nó như một lưỡi dao, sắc bén hơn bất kỳ cú đấm nào. Anh bật cười khan, nụ cười vừa cay đắng vừa bất lực:
“Thấy chưa? Đây mới là tôi thật sự. Cậu còn muốn bênh vực không?”
An Nhiên mở miệng nhưng không thể nói gì. Toàn thân cô run lên, trái tim rối loạn giữa hai cảm xúc trái ngược: sự sợ hãi tận sâu trong tim, và niềm tin mơ hồ rằng Phong không hẳn chỉ là thế này.
Tối hôm đó, An Nhiên nằm mãi không ngủ được. Hình ảnh Phong trong trận ẩu đả cứ ám ảnh cô. Lần đầu tiên, cô hoài nghi chính mình: Liệu những gì mình tin tưởng về cậu ấy có phải chỉ là ảo ảnh?
Cô không biết câu trả lời. Chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, trái tim cô đã không còn đứng yên.