Lâm An sống ở một xóm nhỏ nằm lọt thỏm giữa lòng thành phố – nơi những căn nhà cấp bốn chen chúc, tường vôi bong tróc và những con ngõ chỉ đủ một chiếc xe máy lách qua. Nhà cô chỉ có ba người: mẹ, em trai và cô. Ba mất từ khi Lâm An còn học lớp 3, để lại gánh nặng mưu sinh đè lên vai mẹ cô – một người phụ nữ nhỏ thó nhưng luôn gồng mình mạnh mẽ như thể chẳng bao giờ được phép ngã.
Mẹ cô làm phụ hồ – công việc tưởng như chỉ dành cho đàn ông. Mỗi sáng, mẹ gùi đồ nghề lên xe buýt sớm, về nhà khi trời đã nhá nhem tối. Có những hôm trời mưa, mẹ trở về với chiếc áo sũng nước, đôi tay nhăn nheo nứt nẻ, và nụ cười cố giấu nỗi mệt mỏi sau lớp bụi xi măng.
Còn em trai cô – Dương – mới tám tuổi, hay ốm yếu, nội soi phổi từ năm lên năm. Tiền viện, tiền thuốc, tiền ăn học, tất cả như xoắn lấy cuộc đời ba mẹ con. Nhưng chưa một lần, mẹ bảo cô phải nghỉ học.
"Học đi con. Học để mai mốt không phải bưng bê như mẹ."
Lâm An lớn lên cùng với mặc cảm.
Mặc cảm khi mặc áo đồng phục cũ được vá lại từ tay mẹ. Mặc cảm khi đôi giày đã sờn gót, còn các bạn cùng lớp thay mới mỗi học kỳ. Mặc cảm khi bạn bè xì xào vì làn da đen nhẻm, bàn tay chai cứng và kiểu tóc buộc vội.
Cô lặng lẽ, ít nói, và rất hiếm khi cười trọn vẹn.
Có những lúc buồn đến mức, Lâm An chỉ biết gục mặt xuống bàn, viết thật nhiều vào mảnh giấy:
"Phải cố lên. Cố gắng thi thật tốt. Cố gắng thoát ra khỏi đây."
Đó không phải giấc mơ, mà là một lời thề thầm lặng.
Năm lớp 10, cô nhận được học bổng toàn phần vào trường Phan Lâm – một ngôi trường nổi tiếng về học lực và quy tụ toàn học sinh nhà khá giả. Đó là một cột mốc lớn, là hi vọng duy nhất cô dám nắm lấy.
Trước ngày nhập học, Lâm An ghé hiệu sách mua lại một cuốn vở cũ, rồi đi bộ về qua công viên gần trường mới. Trời hôm đó âm u, mây xám trĩu nặng, gió thổi hững hờ qua những tán cây lặng lẽ.
Bất ngờ, một cơn mưa đổ xuống.
Không có ô. Không có chỗ trú. Cô chỉ biết đứng nép vào gốc cây, tay che đầu, chiếc túi vải ướt sũng. Cạnh đó, một cậu con trai mặc đồng phục trường Phan Lâm đi tới, cầm ô trên tay.
Cậu liếc nhìn cô một thoáng. Cô đã nghĩ, cậu sẽ đi qua. Nhưng cậu lại dừng lại, nghiêng ô che về phía cô.
“Đứng dưới mưa hoài dễ cảm lạnh.”
Cô ngước nhìn, chưa kịp nói gì, thì cậu đã quay đi.
Chỉ vài giây. Không tên, không lời chào. Nhưng hình ảnh chiếc ô nghiêng và giọng nói trầm khẽ ấy in vào tâm trí cô mãi.
Lúc đó, cô không biết, cậu chính là Khải Nguyên – người sẽ ngồi cùng lớp với cô suốt năm học sau này. Và cũng không biết, đó là lần đầu giấc mơ của cô bước ra đời thật, dưới cơn mưa dịu nhẹ giữa tháng Tư.
Sáng hôm sau, Lâm An thức sớm, chải tóc thật gọn, mặc bộ đồng phục được mẹ ủi thẳng, mang đôi giày cũ đã giặt sạch, và bước chân vào cánh cổng trường mới – nơi ánh nhìn đầu tiên dành cho cô là lạ lẫm, nơi mọi thứ lấp lánh và khác xa thế giới cô quen thuộc.
Nhưng cô không cúi đầu.
Vì cô biết, mình đang là một bông cẩm tú.
Chưa rực rỡ. Nhưng sẽ nở hoa.
Chỉ là…
Chờ một cơn mưa dịu dàng vừa đủ.