Sau ngày hội đình làng, Nam cảm thấy trong lòng có điều gì đó lắng lại. Sáng sớm hôm sau, tiếng gà gáy và mùi khói bếp từ những mái nhà quanh xóm đã đánh thức anh. Không còn tiếng còi xe inh ỏi, không còn dòng người chen chúc vội vã như nơi phố thị. Ở đây, từng phút giây đều trôi qua chậm rãi và hiền hòa.
Anh bước ra sân, hít một hơi dài. Hương thơm của hoa cau trước ngõ thoảng nhẹ trong gió, quyện cùng mùi rơm rạ từ những sân phơi ngoài kia. Trên con đường đất nhỏ, vài bác nông dân gánh phân, gánh nước đi ra đồng, vừa đi vừa chuyện trò rôm rả. Nam nhìn mà bất giác mỉm cười.
Hương đem sang một giỏ rau mới hái trong vườn. Cô cười tươi:
— Em vừa cắt ít rau muống với mấy quả cà, mang sang biếu anh. Ở quê mình là vậy đó, nhà có gì dùng nấy, chẳng cầu kỳ.
Nam đỡ lấy giỏ rau, lòng bỗng thấy ấm áp. Cái giản dị ấy lại quý giá vô cùng, thứ mà bấy lâu anh không thể tìm thấy nơi phố phường.
Cả buổi sáng, Nam theo chân Hương ra đồng. Cánh đồng lúa trải dài, xanh mướt, gió thổi rì rào như tiếng thì thầm. Anh cùng bà con đỡ tay gặt mấy thửa ruộng, ban đầu còn vụng về, nhưng sau cũng quen dần. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng đổi lại là cảm giác lao động chân thật, khác hẳn những ngày giam mình trong phòng máy lạnh.
Đến trưa, anh ngồi nghỉ dưới bóng tre, ăn cơm nắm chấm muối vừng. Hương rót cho anh ngụm nước chè xanh, mát lạnh nơi cổ họng. Anh nhìn ra xa, thấy trẻ con thả diều, nghe tiếng cười vang vọng cả cánh đồng. Trong khoảnh khắc ấy, lòng anh nhẹ bẫng.
Chiều xuống, anh thong thả dắt xe đi dọc đường làng. Những mái nhà ngói đỏ nằm nép mình bên hàng cau, khói lam chiều bảng lảng bay lên từ bếp. Tiếng chó sủa, tiếng gà gọi nhau về chuồng, tất cả tạo thành một bản nhạc quen thuộc, mộc mạc mà thân thương.
Nam khẽ nghĩ: có lẽ đây chính là nơi mà mình luôn tìm kiếm. Một chốn không ồn ào, không bon chen, chỉ có sự bình yên ngấm vào từng hơi thở. Và giữa bình yên ấy, có một cô gái hiền lành, dịu dàng như Hương, khiến lòng anh ngày càng nhiều hơn một chữ “gắn bó”.
Đêm đến, trăng rọi sáng trên mái đình, soi bóng xuống dòng nước giếng làng. Nam nằm nghe tiếng dế kêu ngoài vườn, mi mắt khẽ khép lại. Bình yên, nhẹ nhõm, tưởng như mọi gánh nặng của tháng ngày đã rời xa.
Anh biết, chuyến trở về này đã mở ra cho mình một con đường mới – con đường của sự gắn kết, của tình làng nghĩa xóm, và của những xúc cảm mà nơi phồn hoa chưa bao giờ chạm tới.