Trăng vừa tàn, mây phủ khắp rừng Yên Sơn.
Gió sớm len qua kẽ lá, mang theo hơi sương lạnh buốt.
Bên triền núi, Y Vân Các ẩn mình giữa mây mù. Đó là một dãy nhà gỗ nhỏ, giản dị, bao quanh bởi rừng trúc. Trong tiếng nước chảy róc rách, khói thuốc bốc lên nghi ngút, hương dược thảo lan tỏa khắp không gian.
Lạc Thanh Vy ngồi bên giường, nhìn A Tố đang nằm hôn mê. Vết thương nơi vai được băng bó kỹ, nhưng sắc mặt nàng vẫn nhợt nhạt.
Phía sau, Hàn Dực đứng lặng. Ánh sáng mờ chiếu lên gương mặt anh, nét u buồn không giấu được.
– “Nàng ấy sẽ tỉnh chứ?” – Thanh Vy hỏi khẽ.
Giọng Hàn Dực trầm ấm, nhưng mỏi mệt:
– “Danh y nói chỉ cần qua đêm nay là an toàn.”
– “Ngươi… vẫn còn quan hệ với người ở đây?”
– “Trước kia từng cứu ông ấy một mạng.” – Anh khẽ đáp. – “Từ đó, nơi này coi như chỗ dừng chân của ta khi cần ẩn thân.”
Không gian chìm trong tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng gió lùa qua mái, tiếng tim đập hòa với nhịp thở nặng nề của người bị thương.
Thanh Vy cúi đầu, giọng khẽ như gió:
– “Cảm ơn ngươi… nếu không có ngươi đêm qua, ta và A Tố e đã không sống.”
Hàn Dực bước đến gần, dừng lại cách nàng một bước, ánh mắt anh dừng nơi vết thương trên tay nàng.
– “Ta đã nói rồi. Ngươi không cần cảm ơn.”
– “Nhưng ta—”
Anh khẽ ngắt lời, giọng trầm thấp:
– “Ta chỉ không muốn thấy ngươi bị thương. Chỉ vậy thôi.”
Một khoảng lặng rơi xuống giữa hai người.
Ngoài kia, sương trắng giăng mờ, như tấm màn mỏng chia cách những lời chưa kịp nói ra.
Buổi sáng, A Tố tỉnh lại.
Nàng mở mắt, nhìn thấy Thanh Vy ngồi cạnh, nước mắt liền trào ra.
– “Cô nương… cô vẫn ổn thật tốt quá.”
– “Ngươi nghỉ đi, đừng nói nhiều.” – Thanh Vy dịu dàng nắm tay nàng.
Hàn Dực bước vào, đặt chén thuốc lên bàn. A Tố nhìn thấy, sắc mặt thoáng biến đổi, định ngồi dậy hành lễ, nhưng anh đã khoát tay:
– “Không cần. Giờ ta không phải người của triều đình.”
– “Thiếu chủ…” – A Tố run run. – “Ta biết, Hàn gia năm ấy bị ép phải nhận tội thay. Phu nhân của ta từng nói, nếu có ngày gặp lại Hàn Dực công tử, hãy nói… bà không hận.”
Giọng nàng nghẹn lại.
Hàn Dực khẽ nhắm mắt, hơi thở nặng nề.
– “Ta từng nghĩ, chỉ cần gánh hết tội lỗi là đủ. Nhưng càng đi, càng nhận ra… ta đã phụ lòng người vô tội.”
Thanh Vy nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp. Nàng không biết mình đang thương, đang giận hay chỉ đơn giản là không thể ghét nổi.
A Tố hít sâu, rồi lấy từ dưới gối ra một vật nhỏ, bọc vải cũ kỹ, đưa cho Thanh Vy:
– “Cô nương, ta giữ thứ này suốt mười năm. Là phu nhân giao lại trước khi… trước khi rời đi. Bà dặn, chỉ khi cô trưởng thành, hãy mở ra.”
Thanh Vy run run mở lớp vải. Bên trong là một mảnh giấy vàng, nét chữ rồng bay phượng múa, niêm ấn triều đình.
Trên đầu giấy viết: “Thánh chỉ của Hoàng thượng…”
Nhưng dòng chữ bên dưới lại bất thường.
Không phải lệnh xử tội, mà là:
“Ban thưởng Lạc phủ vì công lao giữ bí thư của quốc khố, toàn tộc được miễn sưu thuế ba năm.”
Thanh Vy trố mắt.
– “Cái này… là lệnh ban thưởng, không phải diệt tộc.”
A Tố gật đầu:
– “Đúng vậy. Nhưng sau khi phu nhân mất, ta nghe nói trong Đại phủ lưu trữ một bản khác – cũng là ‘Thánh chỉ’ nhưng là bản giả, nội dung hoàn toàn trái ngược. Bản thật này là bằng chứng duy nhất.”
Hàn Dực siết chặt tay.
– “Tần Uy… hắn đã tráo chỉ.”
Ánh mắt Thanh Vy sáng lên:
– “Nếu thế, chỉ cần ta mang bản thật này ra, có thể rửa sạch tội cho Hàn gia, cho cả Lạc gia!”
Hàn Dực khẽ lắc đầu, giọng trầm thấp:
– “Không dễ. Hắn đang nắm quyền giám sát, có thể bịa thêm tội danh ngụy tạo. Chúng ta cần bằng chứng khác, hoặc tìm người trong triều từng thấy bản gốc.”
Thanh Vy im lặng. Tờ chỉ vàng mỏng manh trên tay nàng như đang cháy.
Chỉ một mảnh giấy ấy, mang theo sinh mạng của bao người.
Đêm đến, trời đổ mưa phùn.
Trong căn nhà gỗ, ánh đèn leo lét.
A Tố ngủ say sau khi uống thuốc. Hàn Dực ngồi bên bàn, đang xem bản đồ kinh thành.
Thanh Vy bước đến, đứng sau lưng anh, nhìn thấy từng nét mỏi mệt nơi vai áo.
– “Ngươi định làm gì tiếp theo?”
Anh không ngẩng lên:
– “Đột nhập Đại phủ Giám sát. Ta có người trong đó. Có thể tìm dấu vết của bản giả.”
– “Một mình ngươi đi ư?”
Anh khẽ cười:
– “Nếu ngươi định ngăn ta, ta sẽ không nghe đâu.”
– “Ta không ngăn.” – Thanh Vy đáp, giọng nhỏ. – “Ta chỉ muốn đi cùng.”
Anh quay lại nhìn nàng, ánh mắt pha giữa ngạc nhiên và dịu dàng:
– “Ngươi đã chịu tin ta?”
Nàng im lặng, chỉ khẽ gật đầu.
– “Ta không biết tin đến đâu. Nhưng ta tin lời của A Tố. Và…” – nàng dừng lại, mắt khẽ cụp – “…ta tin cảm giác của mình.”
Câu nói ấy nhẹ như sương, nhưng khiến tim Hàn Dực khẽ run.
Anh đứng dậy, bước đến gần, khoảng cách chỉ còn một gang tay.
Trong ánh đèn mờ, hơi thở hai người hòa vào nhau.
Hàn Dực nói khẽ:
– “Nếu có điều gì ta muốn giữ lại trên đời này, chỉ là ánh mắt ấy của ngươi.”
Thanh Vy ngước lên, ánh nhìn giao nhau.
Trong khoảnh khắc, mưa ngoài cửa như rơi chậm lại.
Tim nàng đập loạn. Nàng vội quay đi, cố giấu sắc hồng trên má:
– “Ta… ta đi xem thuốc cho A Tố.”
Hàn Dực mỉm cười, ánh mắt như chứa cả trời sao.
Anh biết, ranh giới giữa hận và thương đã dần tan chảy.
Hai ngày sau, A Tố có thể đi lại.
Hàn Dực quyết định khởi hành đêm đó.
Trước khi đi, Thanh Vy thay bộ y phục đen gọn nhẹ, giắt thanh kiếm ngắn. A Tố tiễn ra tận cửa, dặn:
– “Các người cẩn thận. Tần Uy không đơn giản. Trong phủ hắn, có ít nhất hai đội mật vệ, luôn thay phiên canh gác.”
Hàn Dực gật đầu, rồi nói với Thanh Vy:
– “Khi vào trong, cứ theo ta. Không được tách ra, nhớ chưa?”
Nàng cười khẽ:
– “Ngươi lại nghĩ ta yếu ớt thế sao?”
– “Không.” – Anh nhìn nàng, ánh mắt nghiêm mà dịu. – “Ta chỉ sợ… nếu lạc mất ngươi, ta sẽ không tìm lại được.”
Câu nói khiến nàng khẽ cúi đầu, tim run lên.
Cảm xúc ấy vừa ấm, vừa khiến người ta sợ.
Đêm.
Bầu trời không trăng.
Hai bóng người men theo tường phía Bắc của Giám sát viện, nơi tường thấp và ít lính gác. Hàn Dực mở nắp giếng cũ, kéo Thanh Vy chui xuống theo lối ngầm mà chỉ người trong phủ cũ mới biết.
Không khí ẩm ướt, tiếng nước nhỏ từng giọt vang vọng trong đường hầm.
Khi họ đến cuối đường, ánh sáng le lói từ một khe đá nhỏ hé ra. Hàn Dực nhẹ đẩy tấm ván, mở ra lối vào thư phòng bí mật.
Hàng chục cuộn trục được xếp trên giá gỗ, mùi giấy cũ lẫn với bụi.
– “Đây là nơi lưu trữ chỉ dụ.” – Anh nói khẽ.
Thanh Vy gật đầu, tiến lại bàn. Mỗi cuộn đều ghi năm tháng. Nàng tìm đến ngăn ghi “Giáp Thân niên”.
– “Ở đây.”
Cả hai cùng lục tìm. Bàn tay Thanh Vy khẽ run khi chạm vào cuộn trục dán dấu đỏ có dòng chữ “Xử tội Lạc phủ – Thánh chỉ”.
Cẩn thận mở ra, dòng chữ hiện rõ:
“Bởi Lạc phủ tư thông phản tặc, cất giấu bí thư quốc khố, toàn tộc xử trảm, nhà tịch thu.”
Hàn Dực nhìn kỹ con dấu cuối. Ánh mắt anh tối sầm:
– “Con dấu này là thật, nhưng mực khác. Làm giả tinh vi.”
Thanh Vy nắm chặt tay:
– “Chúng ta có thể so sánh với bản thật. Khi triều đình thấy khác biệt—”
Tiếng động vang lên từ ngoài hành lang.
Cả hai khựng lại.
Hàn Dực ra hiệu im lặng, kéo nàng nấp sau kệ sách.
Một nhóm lính tuần đi ngang qua. Ánh đuốc quét qua căn phòng, dừng lại vài khắc rồi rời đi.
Tim Thanh Vy đập mạnh, mồ hôi rịn ra tay. Hàn Dực nghiêng người che phía trước nàng, hơi thở hai người hòa vào nhau trong bóng tối.
Khi bọn lính đi khuất, anh khẽ nói:
– “Không thể mang cuộn này ra. Phải chép lại.”
Nàng gật đầu, lấy bút mực ghi nhanh nội dung, sao y từng nét.
Làm xong, họ định rời đi thì tiếng bước chân lại vang lên – lần này dồn dập hơn, có tiếng người hô:
– “Có kẻ đột nhập! Phía kho chỉ dụ!”
Hàn Dực siết tay Thanh Vy, thì thầm:
– “Chạy!”
Họ lao ra cửa hầm. Tiếng chân đuổi sát sau lưng, ánh đuốc sáng loang loáng.
Khi vừa đến miệng giếng, Hàn Dực đẩy Thanh Vy lên trước.
– “Đi đi!”
– “Còn ngươi?”
– “Ta chặn chúng lại!”
– “Không! Ta không bỏ ngươi nữa đâu!”
Ánh mắt họ giao nhau trong chớp mắt. Trong mắt Thanh Vy, là sợ hãi và quyết liệt; trong mắt Hàn Dực, là kiên định không thể lay chuyển.
Anh khẽ cười, giọng như gió thoảng:
– “Tin ta. Ta sẽ về.”
Nói rồi, anh rút kiếm, quay người.
Tiếng kim loại chạm nhau vang lên, ánh đuốc chao đảo.
Thanh Vy nghiến răng, trèo ra khỏi giếng, lao vào bóng rừng. Trong tay nàng vẫn nắm chặt bản sao chỉ dụ — thứ duy nhất có thể cứu cả hai gia tộc.
Phía sau, tiếng gươm kiếm vẫn vang vọng.
Trong đêm tối, nàng nghe thấy giọng anh hô khẽ:
“Thanh Vy, đừng quay lại!”
Giọng nói ấy tan vào gió, hòa cùng tiếng sấm xa xa.
Nàng dừng lại giữa rừng, nước mưa lạnh ngắt rơi xuống mặt. Trong lòng chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:
“Hàn Dực… ngươi nhất định phải sống.”
Sáng hôm sau, kinh thành náo loạn. Tin đồn lan nhanh:
“Giám sát viện bị đột nhập. Có kẻ đánh cắp thánh chỉ.”
Còn Hàn Dực — mất tích không tung tích.
Lạc Thanh Vy trốn trong căn nhà cũ ven sông, ngồi bó gối, mắt vô hồn nhìn tờ giấy sao y trong tay.
Trên đó, nét chữ vẫn còn mực chưa khô — minh chứng cho một tội ác bị che giấu.
Nàng siết chặt tờ giấy, thì thầm:
– “Ngươi nói sẽ trở lại. Ta tin ngươi…”
Ngoài kia, tiếng chuông chùa xa xa vang vọng.
Và ở đâu đó trong thành, bóng người áo trắng vẫn còn sống, đang bị giam trong hầm sâu của Giám sát viện, nơi Tần Uy chờ đợi với nụ cười lạnh lẽo:
“Cuối cùng cũng đến lúc, Hàn Dực…”