hoa giấu trong gió

Chương 1: Bước chân vào giang hồ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh vừa hé trên dãy núi phía tây, những tia nắng yếu ớt xuyên qua lớp sương mỏng, chiếu xuống con đường đất ngoằn ngoèo dẫn vào thị trấn Ngọc Thôn. Không khí trong lành, nhưng cũng kèm theo mùi đất ẩm và mùi khói từ những ngôi nhà gỗ đang bốc lửa bếp. Dãy núi xanh mướt xung quanh như những bức tường thiên nhiên, che chắn cho thị trấn khỏi những kẻ lạ mặt.

Trên con đường này, một bóng dáng nhỏ nhắn đang bước nhanh. Đó là Lạc Yến Phi, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt lại chứa đựng một vẻ kiên quyết, đôi tay ôm chặt thanh kiếm dài bên hông. Hôm nay, cô giả trai, khoác lên mình bộ y phục nâu đơn giản của một kiếm khách trẻ tuổi, chuẩn bị tham gia giải đấu võ lâm Ngọc Thôn, nơi quy tụ nhiều cao thủ trong vùng.

Dù chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng Ngọc Thôn nổi tiếng vì tính cạnh tranh khốc liệt trong các môn phái gần xa. Giải đấu hằng năm không chỉ là dịp tranh tài, mà còn là cơ hội để những ai tìm kiếm thông tin về người thân hoặc bí mật giang hồ. Chính vì thế, Lạc Yến Phi không ngần ngại bước vào nơi nguy hiểm này, với hy vọng tìm được manh mối về người anh trai đã mất tích cách đây vài năm.

Bước chân của cô dừng lại trước cổng hội trường, nơi một nhóm thanh niên đang cười đùa, tay cầm kiếm và quạt tre. Ánh mắt họ liếc về phía Yến Phi đầy tò mò. Một trong số họ, cao to và rắn rỏi, tiến tới:

“Ngươi mới tới hả? Cẩn thận đấy, giải đấu này không dành cho người yếu.”

Yến Phi chỉ mỉm cười nhẹ, giọng trầm nhưng rõ ràng:

“Cảm ơn nhắc nhở, nhưng tôi không phải người yếu.”

Câu nói vừa dứt, cô bước vào hội trường, nơi hàng trăm người đang tụ tập. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng gió xuyên qua mái nhà gỗ tạo thành nhịp điệu rộn ràng, hòa lẫn với những tiếng cười, tiếng la hét của các đấu thủ. Mùi mồ hôi và bột gạo từ bánh chiên ven đường thoang thoảng trong không khí, khiến Yến Phi cảm nhận rõ rệt nhịp sống của giang hồ nơi đây.

Cô đi thẳng tới bàn đăng ký, nơi một lão già mập mạp đang ghi tên các đấu thủ. Lão già nhìn cô, nhíu mày:

“Ngươi trông non nớt, chắc không đủ sức thi đấu đâu.”

“Đừng lo, lão tiền bối. Nếu tôi không đủ sức, tôi sẽ tự nhận thất bại mà thôi.”

Lão già nhún vai, cười khà khà, ghi tên cô vào danh sách và chỉ tay về phía đấu trường. Yến Phi cẩn thận cầm thanh kiếm dài, bước ra ngoài sân cát nơi các đấu thủ đang tập luyện, hít một hơi thật sâu để ổn định nhịp thở.

Chẳng mấy chốc, một trận đấu thử nghiệm bắt đầu. Cô đứng ở rìa sân, quan sát các đấu thủ khác. Ai cũng mạnh mẽ, cơ bắp săn chắc, ánh mắt sắc lẹm như muốn xé toang đối thủ. Một vài người đã thi đấu trước, tiếng kiếm va vào nhau vang lên chát chúa, tạo ra luồng gió mạnh khiến bụi cát bay mù mịt.

Bất chợt, Yến Phi cảm nhận được một luồng khí thế lạ thường, không hẳn đến từ đấu thủ nào cụ thể, mà như bao trùm cả sân cát. Cô quay đầu, nhìn thấy một chàng trai cao lớn, mặc bộ y phục màu đen tuyền, đứng im lặng ở góc sân. Ánh mắt anh lạnh lùng, tập trung, như đang nhìn thấu từng động tác của mọi người.

Lạc Yến Phi khẽ nhíu mày. Cảm giác này thật kỳ lạ, vừa quen vừa lạ. Tim cô đập nhanh hơn một nhịp, không phải vì sợ hãi, mà vì bản năng nhắc nhở rằng người này không đơn giản.

Chưa kịp suy nghĩ thêm, một đấu thủ trẻ khác lao tới cô, giơ kiếm lên với tốc độ như gió. Yến Phi phản xạ nhanh, rút thanh kiếm ra, lách người, đỡ một nhát chém mạnh. Tiếng sắt va chạm vang lên, khói bụi bay mù mịt. Mồ hôi lăn dài trên trán, nhưng trong mắt cô vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

“Không tồi!” – Một giọng nói trầm, lạnh vang lên. Yến Phi quay lại, nhìn thấy chàng trai áo đen vừa nãy, ánh mắt anh dường như đánh giá từng động tác của cô.

Cô chỉ khẽ gật đầu, rồi quay lại đối thủ trước mặt. Nhát kiếm thứ hai của đối thủ bị cô né một cách điêu luyện, rồi cô đáp trả bằng một nhát chém chuẩn xác, khiến người kia phải lui về phía sau. Đám đông reo hò, nhưng Yến Phi không để tâm. Cô cảm nhận rõ rệt ánh mắt của chàng trai áo đen đang dõi theo mình.

Trận đấu kết thúc, Yến Phi rút lui về góc sân, thở hổn hển nhưng ánh mắt vẫn sáng lên, vừa vui mừng vừa căng thẳng. Cô hiểu rằng giải đấu này không chỉ là nơi thử sức, mà còn là nơi giăng bẫy và tạo cơ hội cho những kẻ hám lợi tìm manh mối về cô.

Đúng lúc đó, chàng trai áo đen tiến đến gần, từng bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy áp lực. Anh dừng trước mặt Yến Phi, ánh mắt sắc bén, giọng trầm:

“Ngươi… kiếm thuật không tệ. Nhưng giang hồ không phải nơi chỉ dùng sức mạnh để sống sót.”

Yến Phi nhíu mày, đáp lại:

“Tôi biết. Nhưng nếu không mạnh, sẽ không tìm được điều mình muốn.”

Chàng trai khẽ cười, nhưng nụ cười lạnh như băng:

“Ngươi nói đúng. Nhưng hãy nhớ, giang hồ này không chỉ nguy hiểm vì kiếm thuật. Một sai lầm nhỏ, có thể đánh đổi cả mạng sống.”

Những lời này như cảnh báo đồng thời là lời thử thách. Yến Phi khẽ gật đầu, trong lòng vừa tò mò vừa cảnh giác. Cô không biết người này là bạn hay thù, nhưng cảm giác bản năng mách bảo rằng anh ta sẽ xuất hiện nhiều lần trong hành trình phía trước.

Bầu trời dần sáng rõ, ánh nắng xuyên qua lớp mây, chiếu lên đôi kiếm của Yến Phi và chàng trai áo đen, tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo giữa giang hồ rộng lớn. Cô biết, từ giây phút này, hành trình tìm lại anh trai và đối mặt với thế giới giang hồ mới thực sự bắt đầu.

Và trong lòng Yến Phi, một câu hỏi không lời đáp cứ vang lên: “Người kia là bạn hay kẻ thù?”

Cảnh tượng cuối cùng của chương là tiếng trống hội đấu vang lên, đám đông hò reo, khói bụi bay mù mịt, và ánh mắt chàng trai áo đen vẫn dõi theo nữ kiếm khách nhỏ bé nhưng mạnh mẽ.

Cliffhanger: Một âm thanh lạ vang lên từ phía sau sân, khiến Yến Phi phải quay lại…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×