hoa giấu trong gió

Chương 2: Trận đấu đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng trống hội đấu vang lên dồn dập, vang vọng khắp Ngọc Thôn. Bầu không khí trở nên nóng hơn, không chỉ vì ánh nắng ban mai chiếu qua sân cát, mà còn bởi hàng trăm đôi mắt đang dõi theo các đấu thủ. Những tiếng la hét, tiếng cười, tiếng hò reo của khán giả hòa lẫn với mùi khói bếp và bụi cát, tạo thành một nhịp sống giang hồ đầy náo nhiệt.

Lạc Yến Phi đứng ở rìa sân, tay ôm chặt kiếm, hơi thở đều đặn nhưng lòng không khỏi hồi hộp. Đây là trận đấu chính thức đầu tiên của cô tại giải đấu Ngọc Thôn, và mặc dù đã giả trai suốt nhiều năm, cô vẫn cảm thấy một chút áp lực. Nhưng cô biết, nếu muốn tìm manh mối về anh trai, cô không thể thua.

Đấu trường được phân làm nhiều vòng, mỗi vòng loại trực tiếp một đấu thủ. Mỗi trận, chỉ một người chiến thắng mới tiến lên vòng sau. Trận đấu đầu tiên của Yến Phi là một chàng trai cao lớn, cơ bắp săn chắc, ánh mắt sắc lạnh, tay cầm kiếm như muốn xé toang không khí. Đám đông reo hò, và khi trọng tài ra hiệu, trận đấu bắt đầu.

“Tiến lên!” – tiếng trọng tài vang vọng.

Yến Phi bước lên, chân vừa chạm sân cát, thanh kiếm dài nhấp nháy theo ánh nắng. Cô dồn toàn bộ sự tập trung vào từng nhịp thở, từng chuyển động nhỏ. Ngay lập tức, đối thủ lao tới, nhát kiếm đầu tiên như muốn hạ gục cô ngay lập tức.

Cô né sang bên, thanh kiếm vung lên chắn đòn, rồi đáp trả bằng một nhát chém nhẹ nhưng chính xác, khiến đối thủ phải giật mình. Đám đông reo hò, nhưng Yến Phi không để tâm. Mọi giác quan của cô đều tập trung vào đối thủ và môi trường xung quanh.

Nhưng Yến Phi nhanh chóng nhận ra, trận đấu này không chỉ về sức mạnh, mà còn về chiến thuật và tinh thần. Đối thủ của cô không chỉ mạnh mẽ mà còn rất ranh mãnh, biết lợi dụng mọi sơ hở. Một nhát kiếm nữa lao tới, lần này nhanh hơn và hiểm hơn. Yến Phi nhảy lùi, dùng chân đạp đất bật lên, lách người qua đòn tấn công, rồi dùng sức bật ngược lại, thanh kiếm vẽ thành một vòng cung trên không trung, chuẩn xác chạm vào áo đối thủ.

“Không tệ!” – một giọng trầm lạnh vang lên từ góc sân.

Yến Phi quay đầu, nhìn thấy Đàm Hạo đứng im lặng, ánh mắt như đang ghi nhớ từng chuyển động của cô. Lòng cô nhói lên một cảm giác kỳ lạ: giống như bị đánh giá, nhưng cũng được công nhận.

Trận đấu tiếp tục, Yến Phi và đối thủ trao đổi nhát kiếm như nhịp điệu của một bản nhạc dồn dập. Tiếng va chạm vang lên chát chúa, bụi cát bay mù mịt. Cô cảm nhận rõ rệt từng nhịp tim, từng chuyển động của cơ thể, dồn toàn bộ năng lượng vào từng bước di chuyển.

Đột nhiên, đối thủ dùng một chiêu hiểm, nhắm vào chân cô, khiến Yến Phi suýt ngã. Cô lùi lại một bước, vừa kịp lúc Đàm Hạo bước ra, vung kiếm chắn đòn tấn công, giúp cô thoát hiểm. Ánh mắt anh lạnh lùng nhưng đầy ý tứ:

“Cẩn thận hơn nếu không muốn bị thương.”

Yến Phi nhíu mày, lòng dâng lên một cảm giác vừa ngạc nhiên vừa tò mò. Người này không chỉ biết quan sát, mà còn biết can thiệp đúng lúc. Cô nhận ra đây không phải là sự tình cờ, mà là một sự thử thách ngầm, như thể anh muốn nhìn xem cô sẽ xử lý tình huống ra sao.

Đối thủ không từ bỏ, liên tiếp ra đòn tấn công, nhưng Yến Phi nhanh chóng thích nghi. Thanh kiếm như một phần cơ thể, mỗi nhát chém đều chính xác và tinh tế. Đám đông reo hò, nhưng Yến Phi hoàn toàn tập trung vào trận đấu, cảm giác căng thẳng, hưng phấn và vui sướng xen lẫn nhau.

Cuối cùng, sau một loạt động tác điêu luyện, Yến Phi dùng chiêu “Phi Liên Kiếm” – một động tác vừa nhanh vừa uyển chuyển – chặn và hạ đối thủ, khiến anh ta phải cúi đầu thừa nhận thất bại. Tiếng reo hò vang lên khắp đấu trường.

Cô thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên, vừa vui mừng vừa cảnh giác. Đột nhiên, từ góc sân, Đàm Hạo tiến đến gần, bước chân nhẹ nhàng nhưng uy lực. Anh dừng lại trước mặt Yến Phi, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn sau là một tia tò mò.

“Ngươi… không tồi. Nhưng trận đấu này chỉ là vòng loại đầu tiên. Giang hồ còn nhiều thứ phức tạp hơn.”

Yến Phi cười nhạt, đáp lại bằng giọng trầm:

“Tôi biết. Nếu không mạnh, sẽ không tìm được điều mình muốn.”

Đàm Hạo nhíu mày, như đang cân nhắc điều gì đó. Một lát sau, anh gật nhẹ:

“Hãy đi theo tôi một chút. Có người muốn gặp ngươi.”

Cô hơi do dự, nhưng bản năng mách bảo rằng người này có liên quan đến con đường phía trước. Cô theo anh qua những lối đi hẹp trong đấu trường, qua những khán đài gỗ và quán hàng ven đường, nơi đám đông vẫn reo hò sôi nổi.

Cuối cùng, họ dừng lại trước một căn phòng nhỏ, bên trong là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt ấm áp. Ông nhìn Yến Phi một lúc, rồi hỏi:

“Ngươi là Lạc Yến Phi sao? Ta nghe danh ngươi đã lâu. Hành trình giang hồ của ngươi mới bắt đầu, nhưng không phải ai cũng có thể sống sót.”

Yến Phi cúi đầu, gật nhẹ. Một luồng cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng lan tỏa trong lòng. Cô biết rằng mỗi bước đi trong giang hồ đều chứa rủi ro, nhưng cũng là cơ hội để tìm ra sự thật về anh trai.

Ngay lúc đó, một tiếng hét vang từ phía đấu trường: “Người gian xuất hiện!” – khiến Yến Phi giật mình. Cô quay ra, nhìn thấy một đấu thủ lạ mặt lao vào, ánh mắt đầy hung hãn. Hắn mang theo khí thế uy lực, không giống bất kỳ đấu thủ nào cô từng gặp.

Đàm Hạo nhanh chóng bước ra chắn trước, ánh mắt sắc như kiếm, sẵn sàng bảo vệ cô. Yến Phi cảm nhận được nhịp tim mình dồn dập hơn bao giờ hết. Giang hồ này thật sự nguy hiểm, nhưng cũng kích thích cô muốn khám phá từng chút một.

Hắn lao tới, và Yến Phi cùng Đàm Hạo chuẩn bị đối mặt với một mối nguy mới, bất ngờ và hiểm nguy hơn tất cả những gì cô từng trải qua.

Cảnh tượng cuối chương là tiếng kiếm va chạm, bụi cát bay mù mịt, và ánh mắt Đàm Hạo vẫn dõi theo Yến Phi, lạnh lùng nhưng như muốn truyền một thông điệp: “Ngươi phải mạnh nếu muốn sống sót.”

Cliffhanger: Một nhát kiếm từ phía đấu thủ lạ mặt lao thẳng về Yến Phi… liệu cô có kịp phản ứng?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×