Bụi cát vẫn bay mù mịt trong ngôi chùa bỏ hoang, hòa cùng ánh sáng xuyên qua mái ngói hư tạo nên những vệt sáng lóe rực kỳ ảo. Yến Phi đứng sát bên Đàm Hạo, tay siết chặt bức thư vừa tìm được, mắt dán vào đấu thủ bí ẩn đang lao tới với uy lực kinh người. Thanh kiếm rực sáng như tia chớp, hướng thẳng vào cô, mang theo sát khí hừng hực.
Cô hít sâu, nhịp tim dồn dập, cảm nhận từng cử động của đối thủ. Đàm Hạo đứng sát bên, mắt sắc lạnh, tay siết chặt thanh kiếm, chuẩn bị bảo vệ cô.
“Lần này… chúng ta chỉ có một cơ hội.” – Yến Phi thầm thì, giọng run run nhưng đầy quyết tâm.
Anh gật nhẹ, ánh mắt lóe lên tia tin tưởng tuyệt đối. Ngay khoảnh khắc đối thủ nhảy tới, cả hai đồng thời tung ra cú phản công phối hợp hoàn hảo: Yến Phi chém ngang, tạo khoảng trống, và Đàm Hạo tung cú hất kiếm chính xác, khiến đối thủ bật ngược lại, mất thăng bằng.
Đấu thủ bí ẩn vội vàng bật lên, nhưng cú phản công liên hoàn tiếp theo từ Yến Phi và Đàm Hạo đã khiến hắn không kịp phản ứng. Cú chém cuối cùng của Yến Phi kết hợp với cú đẩy kiếm của Đàm Hạo hất đối thủ ngã xuống nền cát, khiến hắn bất tỉnh tạm thời.
Khán giả từ bên ngoài nếu chứng kiến sẽ thấy cảnh tượng hai kiếm khách phối hợp nhuần nhuyễn, uy lực áp đảo một đối thủ siêu hạng, khiến ai cũng phải kinh ngạc.
Yến Phi thở hổn hển, mồ hôi và bụi cát phủ đầy, nhưng ánh mắt cô sáng rực quyết tâm. Cô quay sang Đàm Hạo:
“Chúng ta đã thắng… nhưng còn nhiều điều phải làm.”
Anh gật, ánh mắt dịu lại, hiếm hoi nở một nụ cười:
“Chúng ta còn phải tìm hiểu về tổ chức này. Nếu muốn cứu anh trai ngươi, đây là bước đầu tiên.”
Họ tiến đến bức thư cổ vừa lấy được từ bệ thờ cũ. Mực đỏ đã phai, nhưng nội dung vẫn rõ ràng: đây là địa chỉ một trụ sở bí mật của tổ chức giang hồ, kèm theo dấu hiệu về một vài thành viên cốt cán. Thông tin này chính là manh mối quan trọng để Yến Phi tìm ra tung tích anh trai.
“Đây là trụ sở chính của tổ chức… họ đang hoạt động rất bí mật,” – Đàm Hạo nói, ánh mắt sắc bén. – “Chúng ta phải đi ngay, càng chậm càng nguy hiểm.”
Yến Phi gật, cảm nhận sự căng thẳng xen lẫn hồi hộp lan khắp cơ thể. Cô biết rằng mỗi bước đi giờ đây không chỉ là sinh tồn, mà còn là hành trình tìm kiếm người thân, và đồng hành bên cạnh là Đàm Hạo – người cô ngày càng tin tưởng.
Họ rời ngôi chùa bỏ hoang, men theo con đường núi tối tăm, tránh xa sự chú ý của bất kỳ ai. Rừng cây rậm rạp xung quanh, tiếng chim kêu vang vọng, gió thổi qua làm lá cây xào xạc, tạo nên âm thanh vừa huyền bí vừa căng thẳng.
“Ta phải cẩn thận. Không biết bao nhiêu kẻ đang mai phục,” – Đàm Hạo nhắc nhở.
Yến Phi gật, mắt quan sát từng nhánh cây, từng bóng tối, nhận ra rằng giang hồ không chỉ là chiến đấu trực diện, mà còn là đấu trí, nơi mỗi bước đi đều phải suy tính.
Sau một giờ đi bộ, họ đến một ngôi làng hẻo lánh, nơi bức thư chỉ dẫn. Đây là trụ sở bí mật, một ngôi nhà gỗ lớn, bên ngoài bình thường nhưng bên trong ẩn chứa nhiều bí mật. Họ quan sát từ xa, thấy những thành viên tổ chức mặc áo đen tuần tra xung quanh, ánh mắt sắc lạnh.
“Chúng ta phải thâm nhập một cách khéo léo,” – Đàm Hạo thì thầm, mắt dán vào những bóng người di chuyển.
Yến Phi hít sâu, đồng ý. Cô cảm nhận luồng khí căng thẳng xen lẫn hồi hộp, nhưng lòng tin vào Đàm Hạo khiến cô vững vàng hơn bao giờ hết.
Họ lựa chọn một con đường nhỏ phía sau, len lén tiến vào trụ sở. Bên trong, hành lang u tối, ánh sáng yếu hắt qua khe cửa sổ cũ kỹ, tạo nên không gian vừa âm u vừa nguy hiểm. Tiếng bước chân họ khẽ vang, nhưng không gây chú ý.
Bỗng từ phía trước, một tiếng động nhẹ vang lên. Một thành viên tổ chức áo đen xuất hiện, ánh mắt sắc lạnh, tay cầm thanh kiếm. Yến Phi lập tức chuẩn bị phòng thủ, nhưng Đàm Hạo nhíu mày, nhẹ nhàng ra dấu.
Họ phối hợp, Yến Phi lao vào dụ đối thủ, trong khi Đàm Hạo chặn lối thoát. Nhát kiếm của Yến Phi kết hợp với cú đánh tinh tế của Đàm Hạo khiến đối thủ ngã xuống nền, không kịp phản ứng. Đây là chiến thuật nhuần nhuyễn, thể hiện sự đồng đội ăn ý giữa hai người.
Tiếp tục tiến vào, họ phát hiện một căn phòng bí mật, nơi chứa nhiều hồ sơ, bức thư và bản đồ về hoạt động của tổ chức. Yến Phi nhìn chăm chú, cảm nhận từng dòng chữ, từng dấu hiệu. Trong số đó, có một bức thư đặc biệt nhắc đến một địa điểm bí mật nơi anh trai cô có thể đang bị giam giữ.
“Đây rồi… manh mối quan trọng nhất,” – Yến Phi thầm thì, mắt sáng rực.
Đàm Hạo gật, ánh mắt sắc bén. Anh hiểu rằng thời điểm này, mọi bước đi đều phải chính xác, vì nếu lộ ra, họ sẽ bị tấn công từ nhiều phía.
Bỗng, từ phía sau, một tiếng la lớn vang lên:
“Người lạ! Chúng ta bị phát hiện!”
Những thành viên tổ chức áo đen ùa ra, tay cầm vũ khí, ánh mắt sắc lạnh. Yến Phi và Đàm Hạo đứng sát nhau, chuẩn bị cho trận chiến khốc liệt mới. Bụi cát bay mù mịt, ánh sáng xuyên qua hành lang tối, tạo nên cảnh tượng vừa nguy hiểm vừa huyền bí.
Trong khoảnh khắc ngắn, Yến Phi cảm nhận sự tin tưởng tuyệt đối vào Đàm Hạo, đồng thời nhận ra rằng tình cảm giữa họ đang dần phát triển, nhẹ nhàng nhưng bền chặt. Cô thầm nhủ:
“Dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ sát cánh bên nhau.”
Trận chiến bùng nổ. Thanh kiếm của Yến Phi và Đàm Hạo vung lên, tạo ra những vòng cung sáng lấp lánh, chạm vào đối thủ với uy lực khủng khiếp. Họ phối hợp nhuần nhuyễn, dẫn đối thủ vào vị trí bất lợi, từng nhát kiếm, từng bước di chuyển đều chính xác.
Nhưng nhóm đối thủ quá đông và mạnh, khiến Yến Phi và Đàm Hạo phải di chuyển liên tục, phản công từng bước, vừa chiến đấu vừa tìm đường thoát, vừa bảo vệ bức thư quan trọng.
Cảnh tượng cuối chương là Yến Phi và Đàm Hạo đứng sát nhau, tay vẫn nắm bức thư, mắt dán vào nhóm đối thủ áo đen, chuẩn bị cho cao trào kế tiếp: một cuộc đột kích táo bạo để cứu anh trai Yến Phi.
Cliffhanger: Một thành viên bí ẩn trong tổ chức xuất hiện, mang theo vũ khí lạ, ánh mắt sắc lạnh hướng thẳng vào Yến Phi… liệu họ có kịp phản ứng và bảo vệ bức thư quan trọng, hay sẽ bị áp đảo ngay trong giây lát?