Ngày thứ năm tại công ty, Linh bước vào văn phòng với tâm trạng khác hẳn. Cô không còn chỉ quan sát Phong từ xa, cũng không còn cảm giác bối rối chỉ vì những cử chỉ tinh tế của anh. Một thứ gì đó sâu hơn đã bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ của cô – một sự tò mò, một cảm giác muốn hiểu rõ hơn về con người thật của anh.
Buổi sáng hôm đó, công ty tổ chức một buổi họp nhóm ngoài trời để thảo luận về dự án mới. Phong đứng trước mọi người, trình bày những ý tưởng sáng tạo, nhưng lần này, Linh để ý kỹ hơn cách anh lắng nghe từng ý kiến của đồng nghiệp. Anh không chỉ nói, mà còn ghi chú, gật gù, hỏi thêm khi cần thiết. Không có sự hào nhoáng hay khoe mẽ nào, chỉ là một thái độ tập trung và tôn trọng thật sự.
Khi buổi họp kết thúc, Linh đi ra ngoài cùng vài đồng nghiệp. Phong tình cờ đi cùng hướng, và như thể biết trước suy nghĩ của cô, anh ghé lại hỏi: “Em có thấy buổi họp hôm nay hiệu quả không?” Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng chứa đựng sự chân thành khiến Linh cảm nhận rõ ràng.
“Vâng… rất ổn, anh trình bày rõ ràng và cũng lắng nghe ý kiến mọi người,” Linh trả lời, tim bỗng nhiên nhói nhẹ. Cô nhận ra rằng, Phong không chỉ là chàng trai hào hoa, lịch lãm ngoài vẻ bề ngoài, mà còn là người có trách nhiệm, tinh tế và biết cân nhắc người khác.
Trên đường về, Linh thấy Phong giúp một đồng nghiệp nâng thùng tài liệu nặng, ánh mắt vẫn tươi cười, không hề tỏ ra phiền phức. Khoảnh khắc ấy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khác lạ: không chỉ là tò mò hay bối rối, mà là một sự chú ý thực sự, muốn tìm hiểu sâu hơn về con người này.
Chiều đến, khi Linh đang làm việc, Phong ghé qua bàn, đưa cho cô tờ báo nội bộ mới phát hành, ánh mắt thoáng cười: “Có vài thông tin dự án mới, em đọc thử nhé.” Cử chỉ nhẹ nhàng nhưng quan tâm khiến Linh không thể không mỉm cười. Cô nhận ra rằng những hành động nhỏ nhặt, những chi tiết tinh tế, đã dần thay đổi cách cô nhìn nhận anh.
Trước đó, Linh chỉ thấy Phong là chàng trai đẹp, hào hoa và đôi khi khiến cô e dè. Nhưng giờ đây, cô bắt đầu nhìn anh với một con mắt khác – con mắt tinh tế hơn, nhạy cảm hơn. Anh không hoàn hảo, nhưng sự chân thành và quan tâm ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng khiến cô phải thừa nhận: Phong không giống bất cứ ai cô từng gặp.
Tối về, Linh ngồi bên cửa sổ phòng trọ, nhìn ra thành phố rực rỡ ánh đèn, suy nghĩ về ngày làm việc vừa qua. Cô tự nhủ: “Phong… không chỉ là vẻ ngoài hào hoa đâu. Anh có chiều sâu… và mình thật sự muốn biết về anh nhiều hơn.”
Linh biết, từ khoảnh khắc này, sự chú ý của cô dành cho Phong đã vượt qua sự tò mò ban đầu. Một thứ cảm xúc mới đang hình thành – vừa muốn giữ khoảng cách, vừa muốn tiến gần, khám phá những điều chưa biết về con người này. Và cô biết chắc rằng, mối quan hệ giữa họ sẽ còn nhiều điều thú vị, thách thức, và cả những rung động tinh tế trong những ngày tiếp theo.
Phần 1 khép lại với Linh nhìn Phong từ phía xa, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tò mò, như đang chuẩn bị mở ra một chương mới đầy bất ngờ trong cuộc sống công sở của mình.