hoa nhỏ trong vườn anh

Chương 4: Những cử chỉ lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo ở công ty, Linh vẫn còn nhớ rõ vụ “cà phê đổ tràn bàn” hôm trước. Nhưng thay vì giữ khoảng cách, cô nhận thấy Phong dường như bắt đầu để ý cô nhiều hơn, theo một cách rất tinh tế, khiến Linh vừa bối rối vừa khó hiểu.

Sáng hôm đó, khi Linh đang chuẩn bị tài liệu cho buổi họp quan trọng, cô chợt nhận ra tách cà phê mình hay uống đã được đặt sẵn trên bàn, còn nóng hổi như vừa pha xong. Cô ngẩn người, nhìn quanh phòng, và thấy Phong đứng ở hành lang, gật nhẹ về phía cô, nụ cười thoáng qua nhưng đủ để cô đỏ mặt. Không ai khác, chắc chắn là anh mang đến.

Linh cảm thấy trái tim lạc nhịp. Cô không biết nên giận hay nên cảm ơn, nhưng bất giác mỉm cười một mình. Cử chỉ ấy quá nhỏ bé, nhưng lại đủ để khiến cô cảm nhận được sự quan tâm. Từ hôm trước, cô đã thấy anh dừng lại mỗi khi cô vội vã, giúp đỡ trong những việc nhỏ nhặt: sửa máy in, nhắc nhở khi cô quên giấy tờ, hoặc chỉ đơn giản là mang bút thừa đến bàn cô.

Một buổi trưa khác, khi Linh ngồi ăn ở góc phòng nghỉ, Phong đi ngang qua. “Em để quên áo khoác trên ghế này kìa. Lạnh quá sẽ bị cảm đấy.” Anh đặt chiếc áo khoác lên vai Linh, ánh mắt dịu dàng, giọng nói trầm ấm nhưng nhẹ nhàng. Linh ngượng đỏ mặt, hai tay khẽ xoa vai, cố gắng giữ bình tĩnh: “À… cảm ơn anh…”

Những cử chỉ nhỏ nhặt ấy khiến Linh rối bời. Cô nhận ra mình bắt đầu để ý đến anh nhiều hơn, không chỉ là vì ngoại hình hào hoa hay sự tự tin, mà còn vì cách Phong quan tâm mà không làm lớn chuyện, luôn giữ một khoảng cách tinh tế, vừa đủ để không làm cô khó chịu.

Trong một buổi chiều mưa nhẹ, Linh thấy Phong đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài trời, tay cầm ô. Khi cô bước ra, anh chủ động giơ ô che cho cô, ánh mắt lướt qua đầy tinh nghịch nhưng vẫn ấm áp. Linh ngẩn người, không nói nên lời, chỉ biết cúi đầu cảm ơn, tim đập loạn nhịp. Cô chưa từng nghĩ rằng những chi tiết tưởng chừng nhỏ nhặt lại có thể khiến người ta rung động đến vậy.

Mỗi lần như vậy, Linh đều cảm thấy bối rối. Cô vừa muốn giữ khoảng cách, vừa muốn hiểu rõ về con người thật của Phong. Anh không giống những chàng trai cô từng gặp: ngoài sự hào hoa bên ngoài, còn ẩn chứa một sự tinh tế và chu đáo khiến cô khó cưỡng lại.

Đêm về, Linh ngồi bên bàn làm việc tại nhà, nhớ lại tất cả những cử chỉ lạ hôm nay. Cô nhận ra rằng, lần đầu tiên trong đời, mình thực sự để ý đến một người đàn ông không chỉ vì vẻ bề ngoài. Cảm giác vừa tò mò, vừa bối rối, vừa hứng thú len lỏi trong lòng cô. Và cô biết, mối quan hệ giữa cô và Phong sẽ không chỉ dừng lại ở những lần va chạm dở khóc dở cười trước đây.

Cô mỉm cười tự nhủ: “Có lẽ… mình sẽ phải chú ý anh nhiều hơn rồi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×