Những ngày sau lời tỏ tình mộc mạc dưới ánh sao, một chương mới thật sự mở ra trong cuộc sống của Thảo My và Văn Phong. Tình yêu của họ không cần một lời tuyên bố ồn ào, nó hiện diện trong từng ánh mắt, từng cử chỉ, và được cả bản làng, cả đồn biên phòng thầm lặng chúc phúc. Không khí mùa xuân dường như cũng trở nên ngọt ngào, trong trẻo hơn.
"Hẹn hò" ở nơi biên cương này không giống với bất cứ nơi nào khác. Không có những buổi xem phim, những quán cà phê sang trọng hay những con phố tấp nập. Hạnh phúc của họ được dệt nên từ những điều giản dị và chân thành nhất.
Có những buổi chiều, sau phiên tuần tra, Phong dẫn My đi trên những con đường mòn mà chỉ anh và đồng đội biết. Anh chỉ cho cô xem đường biên giới, cho cô xem cột mốc thiêng liêng mang số hiệu của Tổ quốc mà anh và đồng đội ngày đêm canh giữ. Anh kể cho cô nghe về lịch sử của mảnh đất, về những trận chiến đã diễn ra, về sự hy sinh của những người đi trước để có được sự bình yên hôm nay. My lắng nghe, say sưa. Qua những câu chuyện của anh, cô không chỉ thấy một người đàn ông mình yêu, mà còn thấy cả một người lính với lý tưởng sống cao đẹp và một tình yêu lớn lao dành cho đất nước. Thế giới của anh, trước đây cô chỉ biết qua sách vở, giờ đây hiện ra sống động và gần gũi vô cùng.
Đáp lại, My cũng chia sẻ với anh thế giới của riêng cô. Đó là căn bếp nhỏ luôn có sẵn một bình trà gừng nóng hổi chờ anh đi tuần về. Đó là những bữa cơm chiều đạm bạc nhưng luôn được cô chăm chút, cố gắng thay đổi món để anh ăn ngon miệng hơn. Thỉnh thoảng, cô đọc cho anh nghe một vài đoạn văn hay, một bài thơ lãng mạn mà cô yêu thích. Phong, người lính vốn chỉ quen với súng ống và kỷ luật, ngồi im lặng lắng nghe, ánh mắt dịu dàng. Thế giới của cô mang đến cho tâm hồn vốn chai sạn, cứng rắn của anh một sự mềm mại, một làn gió mát lành.
Họ cùng nhau vun xới cho mảnh vườn nhỏ sau điểm trường. Phong dùng sức mạnh của mình để cuốc đất, làm luống. My thì cẩn thận gieo từng hạt giống rau cải, rau thơm mang từ dưới xuôi lên. Họ cùng nhau làm việc, tiếng cười nói rộn rã. Hình ảnh người lính cao lớn, rắn rỏi và cô giáo nhỏ bé, dịu dàng cùng nhau vun trồng cho mảnh vườn nhỏ đã trở thành một hình ảnh quen thuộc và ấm áp trong mắt bà con dân bản.
A-ma mỗi lần đi qua đều tủm tỉm cười, trêu ghẹo: "Cô giáo khéo tay quá, trồng được rau xanh tốt thế này thì Trung úy Phong sướng nhất bản rồi nhé!"
Những lời trêu đùa không ác ý đó chỉ khiến My thêm ngượng ngùng, còn Phong thì chỉ biết cười trừ, một nụ cười hiền lành và có phần bối rối. Anh em chiến sĩ trong đồn cũng không còn gọi My là "cô giáo" một cách khách sáo nữa, họ gọi cô bằng một cái tên thân thương hơn: "chị dâu". Mỗi lần My mang đồ ăn lên đồn, họ đều đón lấy một cách vui vẻ và không quên dành cho chỉ huy của mình những cái nháy mắt đầy ẩn ý. Tình yêu của họ được tất cả mọi người xung quanh vun vào, bảo bọc.
Trong những buổi tối yên tĩnh bên bếp lửa, họ bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về những góc khuất trong tâm hồn. My kể về gia đình, về áp lực từ bố mẹ khi cô quyết định lên đây dạy học. Cô kể về những nỗi sợ hãi, những đêm cô đơn khóc một mình khi mới đến. Phong nắm chặt lấy tay cô, lắng nghe không sót một lời.
Đến lượt mình, anh cũng lần đầu mở lòng. Anh kể về lý do mình chọn con đường binh nghiệp, về người cha cũng từng là một người lính. Anh kể về một nhiệm vụ nguy hiểm trong quá khứ, khi anh đã mất đi một người đồng đội thân thiết. Vết sẹo trong lòng anh, thứ mà anh chưa bao giờ kể với ai, giờ đây anh lại có thể bình thản chia sẻ với cô. My lắng nghe, cô đưa tay lên khẽ chạm vào gương mặt góc cạnh của anh. Cô hiểu rằng, đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ, cứng rắn ấy là một trái tim cũng có những tổn thương, cũng cần được vỗ về, an ủi. Họ không chỉ yêu nhau, họ còn thấu hiểu và chữa lành cho nhau.
Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi đi, ngập tràn trong hạnh phúc giản đơn. Cho đến một ngày, bác đưa thư của xã mang lên cho My một lá thư từ dưới xuôi. Là thư của mẹ cô.
My vui mừng mở thư ra đọc. Mẹ cô hỏi thăm sức khỏe, công việc của cô. Bà kể chuyện gia đình, chuyện hàng xóm. Nhưng ở cuối thư, những dòng chữ của mẹ khiến tim My khẽ nhói lên.
"...Năm nay con gái của mẹ đã hai mươi tư tuổi rồi, thời gian công tác trên đó cũng sắp được một năm. Con cố gắng giữ gìn sức khỏe, hết hai năm rồi về với bố mẹ. Bố mẹ đã nhờ người quen xin cho con một suất dạy ở trường điểm của thành phố rồi, công việc ổn định, gần nhà, đỡ vất vả. Con gái lớnแล้ว, cũng phải nghĩ đến chuyện chồng con, ổn định cuộc sống nữa chứ, con à..."
My gấp lá thư lại, lòng ngổn ngang trăm mối. Cô yêu công việc ở đây, yêu lũ trẻ, và hơn hết, cô yêu Phong. Mảnh đất này đã trở thành quê hương thứ hai của cô. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận tình yêu thương và sự mong mỏi của cha mẹ. Lời hứa "hết hai năm rồi về" bỗng trở thành một gánh nặng vô hình. Câu hỏi mà Phong đã từng hỏi cô, "Hết hai năm công tác, cô có về xuôi không?", giờ đây lại vang lên rõ mồn một trong đầu cô.
Cô giấu lá thư đi, không kể cho Phong nghe. Cô không muốn phá vỡ những ngày tháng hạnh phúc, bình yên mà họ đang có. Cô tự nhủ rằng vẫn còn nhiều thời gian.
Chiều hôm đó, họ lại ngồi bên nhau trên mỏm đá có cây hoa gạo cổ thụ, nơi hẹn hò quen thuộc. Phong hào hứng kể cho cô nghe về kế hoạch vận động xây một điểm trường mới kiên cố hơn, có cả thư viện và sân chơi cho bọn trẻ. Anh nói về tương lai, một tương lai có cô bên cạnh.
"...Rồi sau này, khi trường mới xây xong, em sẽ có một phòng làm việc đàng hoàng. Anh sẽ trồng trước sân trường một hàng cây phượng. Để mỗi khi hè về, sân trường lại đỏ rực một góc trời..."
Anh say sưa nói, mắt sáng lên niềm hy vọng. My lắng nghe, trái tim vừa ngọt ngào hạnh phúc, vừa xen lẫn một nỗi lo âu mơ hồ. Cô nhìn người đàn ông mình yêu, người đang vẽ ra một tương lai tươi đẹp cho cô trên chính mảnh đất này. Cô mỉm cười, tựa đầu vào vai anh, cố gắng gạt đi những dòng chữ trong lá thư của mẹ. Cô muốn đắm chìm trong khoảnh khắc hiện tại, một khoảnh khắc bình yên và đẹp đẽ đến nao lòng.
Nhưng cô biết, sớm hay muộn, cô cũng sẽ phải đối mặt với một sự lựa chọn lớn nhất trong cuộc đời mình.