hoa nở miền đá

Chương 9: Lời Tỏ Tình Của Đá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời sau cơn lũ trong xanh đến lạ thường. Nắng vàng ươm trải dài trên những sườn núi, hong khô vạn vật. Không khí trong lành, tinh khiết, mang theo mùi của đất ẩm và cây lá được gột rửa. Sự sống đang hồi sinh mạnh mẽ. Dòng suối đã hiền hòa trở lại, nước trong veo, chỉ có những bờ đất sạt lở và cây cối ngổn ngang là còn sót lại như một chứng tích của đêm kinh hoàng vừa qua.

Thảo My cho học sinh nghỉ học vài ngày. Cô dành cả buổi sáng để cùng dân bản dọn dẹp lại điểm trường. Sau đó, cô đi thẳng đến nhà A-Chư. Cậu bé đã khỏe hơn, chỉ còn hơi hoảng sợ. Thấy cô giáo đến, cậu bé chạy ra, ôm chầm lấy cô. Gia đình A-Páo và A-ma rối rít cảm ơn, họ xem My và những người lính biên phòng như ân nhân cứu mạng của cả gia đình. Họ mời cô những bắp ngô nướng thơm lừng, những củ khoai lang nóng hổi vừa lấy ra từ bếp lửa. Ngồi giữa căn nhà sàn đơn sơ, được bao bọc bởi tình cảm chân thành của dân bản, My cảm thấy lòng mình ấm áp vô cùng. Cô không còn là một người khách nữa. Cô đã thực sự là một phần của mảnh đất này.

Từ nhà A-Chư, My có thể nhìn thấy bóng dáng những người lính đang cần mẫn giúp dân bản sửa chữa lại những đoạn đường bị hư hại, gia cố lại những bờ rào bị cuốn trôi. Đi đầu vẫn là bóng hình cao lớn, quen thuộc của Phong. Anh đang cùng anh em chiến sĩ khiêng một thân cây lớn chắn ngang đường. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, gương mặt lấm lem bùn đất, nhưng trông anh vẫn vững chãi như một ngọn núi. My cứ đứng nhìn anh như vậy, một cảm xúc yêu thương, trân trọng và tự hào dâng lên mạnh mẽ trong lòng.

Trái tim mách bảo cô phải làm một điều gì đó. Lời cảm ơn suông không đủ để diễn tả hết những gì cô đang cảm thấy. Đêm qua, khi đối mặt với lằn ranh sinh tử, cô đã nhận ra tình cảm của mình dành cho anh sâu sắc đến nhường nào. Cô không muốn che giấu nữa.

Chiều hôm đó, My quyết định sẽ nấu một bữa cơm thật thịnh soạn, theo cách của cô, để mang lên đồn biên phòng cảm ơn Phong và mọi người. Cô lấy ra những nguyên liệu ngon nhất mà mình có, có cả con gà mà nhà A-Páo biếu cô để cảm ơn. Cô cẩn thận nấu nướng, gửi gắm tất cả sự biết ơn và tình cảm của mình vào từng món ăn.

Khi mâm cơm đã sẵn sàng, cô dùng chiếc gùi của người H'Mông, cẩn thận đặt từng món vào trong rồi quảy lên vai, đi về phía đồn biên phòng. Con đường dốc lên đồn hôm nay dường như ngắn lại. Lòng cô vừa hồi hộp, vừa có một sự quyết tâm lạ thường.

Sự xuất hiện của cô giáo My cùng chiếc gùi đầy ắp thức ăn khiến cả đồn biên phòng xôn xao. Mấy người lính trẻ thấy cô thì vui mừng ra mặt, họ trêu đùa nhau rồi chạy đi gọi chỉ huy.

"Ui, cô giáo đến thăm đồn ạ! Thơm quá!"

"Thủ trưởng ơi, có khách quý!"

Phong đang xem xét bản đồ tác chiến thì nghe tiếng ồn ào. Anh bước ra, ngỡ ngàng khi thấy My đang đứng ở sân, hai má ửng hồng, có chút ngượng nghịu.

"Cô giáo... sao lại vất vả mang lên đây thế này?" anh bước nhanh lại, đỡ lấy chiếc gùi trên vai cô.

"Em... em nấu vài món ăn, mang lên cảm ơn anh và mọi người đã vất vả cứu A-Chư và giúp đỡ dân bản đêm qua," My lí nhí. "Chỉ là chút tấm lòng thôi ạ."

Phong nhìn mâm cơm thịnh soạn, rồi lại nhìn gương mặt dịu dàng của My, lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả. Anh mời cô vào phòng khách của đồn, một căn phòng đơn sơ chỉ có bộ bàn ghế gỗ và vài tấm bằng khen treo trên tường.

Bữa cơm được dọn ra. Các chiến sĩ vui vẻ ngồi quây quần, không khí ấm cúng như một gia đình. Họ thay nhau gắp thức ăn cho cô giáo, kể những câu chuyện vui trong quân ngũ. Sau bữa cơm, Phong nói với My: "Cô giáo đi dạo với tôi một lát được không?"

Anh dẫn cô ra khu vườn nhỏ phía sau đồn. Ở đây, có một chiếc ghế đá nhìn thẳng xuống thung lũng, nơi những mái nhà của bản làng đang lấp lánh ánh đèn. Không gian thật yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng rả rích trong đêm.

Họ ngồi xuống, im lặng một lúc lâu. My là người lên tiếng trước.

"Anh Phong này... cảm ơn anh. Vì tất cả mọi chuyện."

"Không có gì đâu. Đó là trách nhiệm của chúng tôi," Phong đáp, giọng vẫn mộc mạc như thường lệ.

"Không đâu anh," My lắc đầu, cô lấy hết can đảm, quay sang nhìn thẳng vào mắt anh. "Tối qua, lúc chờ đợi tin tức, em đã rất sợ. Em không chỉ sợ cho A-Chư... mà em còn sợ cho cả anh nữa. Em cứ sợ anh có mệnh hệ gì... Lúc đó em mới thật sự nhận ra, anh... đã quan trọng với em đến nhường nào."

Từng lời nói của cô, dù nhẹ nhàng, nhưng lại như một dòng nước ấm chảy thẳng vào trái tim vốn chai sạn của người lính. Phong sững người. Anh nhìn sâu vào đôi mắt trong veo, chân thành của My. Lần đầu tiên, bức tường băng giá, cứng rắn mà anh luôn dựng lên quanh mình như tan chảy. Anh không còn vẻ gì là một người chỉ huy nghiêm nghị nữa, chỉ còn là một người đàn ông đang đứng trước người con gái mình thương.

Anh chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé, hơi lạnh của My. Tay anh thô ráp nhưng thật ấm.

"My..." Anh gọi tên cô, không còn là "cô giáo" nữa. "Từ ngày đầu tiên thấy em bước xuống từ chiếc xe khách, ngơ ngác nhìn quanh, anh đã biết mảnh đất này, và cả cuộc đời anh, sẽ không còn như trước nữa."

Giọng anh trầm và khàn đi vì xúc động. "Anh là lính, không quen nói những lời ngọt ngào. Anh chỉ biết rằng, mỗi ngày được thấy em, được nghe tiếng em cười, được lén nhìn em dạy học... đó là những giây phút bình yên và vui vẻ nhất của anh. Anh chỉ muốn được ở đây, được bảo vệ, chăm sóc cho em. Mãi mãi."

My lặng người đi, nước mắt hạnh phúc không kiềm được mà lăn dài trên má. Đây rồi. Lời tỏ tình mà cô luôn mong đợi. Nó không hoa mỹ, không cầu kỳ, nhưng nó chân thật và vững chãi như núi đá, ấm áp như bếp lửa ngày đông.

Cô không nói gì, chỉ gật đầu, siết chặt lấy bàn tay anh.

Phong nhẹ nhàng kéo cô lại gần, đặt lên trán cô một nụ hôn. Một nụ hôn cũng mộc mạc, giản dị như chính con người anh, không có sự vồ vập, chỉ có sự trân trọng, yêu thương và chở che vô hạn.

Họ cứ ngồi bên nhau như vậy, tay trong tay, không cần nói thêm lời nào nữa. Dưới bầu trời sao sáng rực của cao nguyên, giữa hương thơm của cây cỏ và núi rừng, hai trái tim đã chính thức hòa chung một nhịp đập. Tình yêu của họ, như đóa hoa tam giác mạch, đã kiên cường vượt qua sỏi đá khô cằn, vượt qua bão giông dữ dội, để giờ đây bung nở những cánh hoa đẹp đẽ và rực rỡ nhất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.