hoa nở muộn

Chương 1: Trở về làng xưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trần Minh Châu ngồi trong khoang xe khách, nhìn ra cửa sổ mưa lất phất rơi trên con đường dẫn về làng cũ. Thành phố phía sau dần khuất trong làn mưa mờ ảo, những tòa nhà cao tầng, những bảng quảng cáo sáng rực, và dòng người hối hả tất bật… tất cả như một thế giới xa lạ mà cô từng sống. Giờ đây, Minh Châu trở về, nhưng trong lòng không hề tràn đầy niềm vui. Có chăng chỉ là sự bình yên mong manh, xen lẫn cảm giác bất an.

Cô đã rời làng này suốt bảy năm, từ khi tốt nghiệp cấp ba, lên thành phố học đại học và theo đuổi công việc mơ ước trong ngành quảng cáo. Thành phố đã từng mang đến cho cô bao ước mơ, nhưng cũng để lại không ít thất bại. Chiến dịch quảng cáo lớn gần đây thất bại, khiến cô mất cơ hội thăng tiến, lại thêm chuyện tình cảm đổ vỡ với người yêu lâu năm… tất cả gói gọn trong một cảm giác trống rỗng, như thể cô đang đi giữa một thành phố đông đúc mà không một ai thực sự hiểu mình.

Xe dừng trước bến cuối, Minh Châu bước xuống, hít một hơi không khí mát lạnh. Làng vẫn vậy, yên bình và tĩnh lặng, khác hẳn nhịp sống gấp gáp ở thành phố. Mùi hương đất ẩm, hương lúa mới và hương hoa dại vương vấn trong không khí. Cô cầm hành lý bước đi trên con đường đất đỏ quen thuộc, nơi từng in dấu bao kỷ niệm tuổi thơ. Những ngôi nhà thấp, mái ngói đỏ rêu phong, và những bức tường đá vôi cũ kỹ vẫn sừng sững như chờ đợi cô trở về.

“Minh Châu… đúng là Minh Châu về rồi.” Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, khiến cô quay lại. Lục Tường đứng đó, tựa vào gốc cây bên con đường làng, nhìn cô với ánh mắt trầm lặng nhưng ấm áp. Anh vẫn cao ráo, vóc dáng rắn rỏi, nhưng đôi mắt luôn chứa một nỗi cô đơn khó gọi tên.

“Lục Tường…” Minh Châu khẽ mỉm cười, cảm giác vừa thân quen vừa bồi hồi. Bao năm xa cách, giờ nhìn anh vẫn không khác gì hồi còn học trung học.

“Chào em,” anh nói, giọng trầm ấm, không cường điệu, nhưng lại khiến cô cảm thấy bình yên lạ thường.

Minh Châu bước tới, bắt tay anh, rồi kéo hành lý đi cùng con đường quen thuộc dẫn vào trung tâm làng. Hai bên đường, hoa dại mọc thành từng cụm, lung linh trong ánh sáng dịu dàng của buổi sáng mưa. Cô nhớ mình từng thích dừng lại ngắt một vài bông hoa này đem về tặng mẹ, còn Lục Tường thì hay trêu cô “hoa này nhỏ quá để tặng ai.”

“Hôm nay cậu vẫn mở quán cà phê ven hồ chứ?” Minh Châu hỏi, cố gắng tạo ra cuộc trò chuyện bình thường.

“Ừ. Mọi thứ vẫn như cũ,” Lục Tường trả lời, ánh mắt lướt qua bờ hồ trong sương sớm. “Nhưng chắc chắn sẽ cần sự giúp đỡ của em cho lễ hội hoa sen sắp tới.”

Minh Châu khẽ nhíu mày. Lễ hội hoa sen? Cô đã quên mất những phong tục trong làng này, nhưng cũng tò mò. Cô tự nhủ: “Có lẽ đây là cơ hội để mình làm quen lại với làng xưa.”

Họ đi dọc theo con đường đất đỏ, qua những ruộng lúa đang thì con gái, những bụi sen ven hồ bắt đầu nở những bông đầu mùa. Gió thổi nhè nhẹ, làm tóc cô bay ngang mặt. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương vị của tuổi thơ, hương vị của nơi chốn này.

Quán cà phê của Lục Tường nằm ngay ven hồ, bên cạnh vườn sen rộng mênh mông. Quán nhỏ xinh, gỗ nâu ấm, những cửa sổ lớn mở ra hồ, nơi nước phản chiếu ánh nắng nhạt của buổi sớm. Minh Châu bước vào, mùi cà phê rang thơm nồng hòa với mùi hoa sen khiến cô cảm thấy dễ chịu đến lạ.

“Em muốn uống gì?” Lục Tường hỏi, giọng nói nhẹ nhàng, đúng như cách anh vẫn luôn đối xử với mọi người.

“Cà phê sữa đá được không?” cô đáp. Cô nhận ra rằng sau nhiều năm, thứ cô cần không phải là thức uống mạnh mẽ như ở thành phố, mà là hương vị đơn giản, quen thuộc.

Anh pha cà phê, thao tác bình tĩnh và chậm rãi, từng động tác đều toát lên sự cẩn trọng. Minh Châu ngồi nhìn anh, bất giác thấy lòng mình ấm lại. Có lẽ đây chính là cảm giác cô cần để chữa lành những tổn thương đã qua.

“Nghe nói em trở về để nghỉ ngơi một thời gian?” Lục Tường hỏi, đặt ly cà phê trước mặt cô.

“Ừ… và để suy nghĩ lại mọi thứ,” Minh Châu trả lời, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn những bông sen vừa hé nở. “Thành phố… quá nhanh, và đôi khi khiến người ta lạc lối.”

Anh gật đầu, không vội nói gì. Khoảng lặng giữa họ không hề gượng ép, mà lại mang cảm giác bình yên hiếm hoi. Minh Châu bỗng cảm thấy mình muốn kể cho anh nghe tất cả – về thất bại công việc, về mối tình đổ vỡ, về những áp lực từng khiến cô muốn bỏ cuộc. Nhưng cô chưa sẵn sàng. Chỉ cần lúc này, cô được ngồi bên người quen, hít thở bầu không khí làng xưa… đã đủ.

Chiều dần buông, ánh nắng mờ dần sau những đám mây mỏng. Lục Tường đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn ra hồ sen, nơi những cánh hoa nở muộn đang rung rinh theo gió. Anh im lặng, nhưng ánh mắt chứa đầy suy nghĩ, như thể đang cân nhắc xem mình nên nói gì với Minh Châu.

“Minh Châu… em có muốn tham gia lễ hội hoa sen sắp tới không?” Anh hỏi bỗng dưng, giọng bình thản nhưng có chút mong chờ.

Cô nhấp ngụm cà phê, mắt lướt nhìn những bông sen bên hồ. “Có lẽ… mình sẽ tham gia. Chắc cũng vui, để trở lại một phần ký ức đã quên.”

Anh gật đầu, nụ cười nhẹ hiện trên môi. “Vậy thì mình sẽ cùng nhau chuẩn bị. Những bông hoa nở muộn, giống như chúng ta… cần thời gian.”

Minh Châu khẽ mỉm cười, lòng bỗng thấy ấm áp. Có lẽ, nơi làng quê yên bình này, cô sẽ tìm lại chính mình – và có lẽ, tìm thấy một tình cảm mà cô chưa từng nhận ra đang âm thầm lớn dần trong lòng.

Bầu trời tối dần, mưa tạnh, hồ sen lấp lánh ánh chiều. Minh Châu đứng lên, bước ra ngoài, để gió mơn man trên tóc, cảm nhận sự yên bình hiếm hoi giữa một thế giới vẫn còn quá nhiều xô bồ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô không còn cảm thấy lạc lõng. Và lần đầu tiên, Minh Châu tin rằng, hoa nở muộn cũng có thể mang đến hạnh phúc trọn vẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×