hoa nở muộn

Chương 2: Hợp tác bất đắc dĩ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, khi sương sớm còn vương trên từng kẽ lá, Minh Châu đã thức dậy từ rất sớm. Cô mở cửa sổ phòng trọ nhỏ của mình, hít một hơi thật sâu mùi hương đất ẩm và hoa dại. Tiếng chim rừng vang lên hòa với tiếng nước chảy từ con suối nhỏ bên cạnh, tạo nên một bản nhạc dịu dàng cho buổi bình minh. Thành phố đã xa, và ở đây, thời gian dường như chậm lại, đủ để người ta cảm nhận mọi thứ xung quanh.

Minh Châu chuẩn bị cho mình một bữa sáng nhẹ, sau đó khoác áo khoác, mang giày đi bộ ra quán cà phê ven hồ của Lục Tường. Cô không vội vàng, bước chân chậm rãi trên con đường đất đỏ, vừa đi vừa quan sát những bông hoa sen bắt đầu hé nở dưới ánh sáng buổi sáng. Sự bình yên len lỏi vào từng nhịp thở, khiến cô quên đi cảm giác căng thẳng của những ngày tháng ở thành phố.

Khi đến quán, cô thấy Lục Tường đã đứng ngoài, tay đeo bao tay, đang sắp xếp một số dụng cụ trang trí lễ hội. Anh nhìn thấy cô, nở một nụ cười nhẹ, nhưng vẫn giữ vẻ trầm lặng vốn có.

“Em đến sớm quá,” anh nói, giọng bình thản.

“Thức dậy sớm thì mới kịp ngắm cảnh đẹp chứ,” Minh Châu đáp, cố gắng tạo không khí thoải mái. Nhưng thực lòng, cô có chút lo lắng. Hợp tác với Lục Tường không đơn giản, bởi cả hai đều từng là bạn thời thơ ấu, và giờ đây, cô không biết phải đối diện với những cảm xúc còn sót lại như thế nào.

Anh đưa cho cô một tấm danh sách các công việc cần chuẩn bị: trang trí hồ sen, treo đèn lồng, chuẩn bị sân khấu và các gian hàng. Số lượng công việc nhiều đến mức Minh Châu hơi choáng. “Chúng ta có thực hiện hết trong vài ngày không?” cô thốt lên.

Lục Tường nhún vai, nụ cười mơ hồ: “Không còn cách nào khác. Phải hoàn thành, nếu không lễ hội sẽ không thể diễn ra.”

Họ bắt tay vào công việc. Ban đầu, mọi thứ khá khó khăn. Minh Châu quen với cách làm việc nhanh chóng, linh hoạt của thành phố, còn Lục Tường lại chậm rãi, tỉ mỉ đến mức từng chi tiết nhỏ cũng phải hoàn hảo. Những lúc ấy, cả hai không tránh khỏi xung đột nhẹ.

“Cậu không cần phải tỉ mỉ từng cái đèn lồng như vậy đâu, chỉ cần treo cho đẹp là được,” Minh Châu vừa nói vừa kéo cái đèn lên.

Lục Tường nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Mỗi chi tiết nhỏ đều quan trọng. Hoa sen, đèn lồng… tất cả đều phải hoàn hảo để người xem cảm nhận được vẻ đẹp tự nhiên và tinh thần của lễ hội. Nếu vội vàng, sẽ mất hồn của nó.”

Minh Châu cắn môi, thở dài. Cô biết Lục Tường luôn cẩn trọng, nhưng thói quen làm việc nhanh nhẹn của cô khiến cô muốn mọi thứ tiến triển thật nhanh. Hai người im lặng một lúc, sau đó cùng tiếp tục công việc, không ai nhượng bộ, nhưng dần dần học cách hòa hợp.

Buổi trưa, họ nghỉ ngơi bên hồ sen. Những bông sen nở rộ, hương thơm dịu dàng lan tỏa khắp không gian. Minh Châu nhìn ra hồ, thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trên mặt nước trong vắt, trái tim bỗng dưng rung lên một cảm giác lạ.

“Lục Tường… cậu từng nghĩ mình sẽ làm chủ quán cà phê ở đây từ lúc nào?” cô hỏi, giọng vừa tò mò vừa dè dặt.

Anh nhìn ra hồ, trầm ngâm: “Khi mất người thân, mình muốn tìm một nơi bình yên. Hồ sen, quán cà phê… là nơi mình có thể sống chậm lại, tìm lại bản thân.”

Minh Châu gật nhẹ, cảm nhận sự cô đơn nhưng kiên định trong lời nói của anh. Cô hiểu rằng, đằng sau vẻ ngoài trầm lặng ấy là một con người từng trải, nhưng vẫn biết cách yêu thương và chăm sóc người khác.

Buổi chiều, họ tiếp tục công việc, dựng các gian hàng, trang trí đèn lồng và hoa giấy. Minh Châu bắt đầu nhận ra rằng, hợp tác với Lục Tường không hề tẻ nhạt. Ngược lại, anh khiến cô chú ý đến từng chi tiết, từng nét đẹp tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại làm lễ hội thêm sống động.

Trong lúc treo đèn lồng, Minh Châu vô tình chạm vào tay Lục Tường. Một luồng điện nhẹ chạy qua, cả hai cùng rụt tay lại, ánh mắt lúng túng. Cô quay đi, lòng đỏ bừng, tự nhủ: “Mình không được phép để cảm xúc chen vào công việc. Đây chỉ là hợp tác thôi.”

Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, Minh Châu nhận ra một điều rõ ràng: trái tim cô đang thay đổi, chậm rãi nhưng chắc chắn. Lục Tường không chỉ là người bạn thời thơ ấu, mà còn là một người quan trọng, khiến cô muốn bảo vệ, muốn gần gũi.

Ngày hôm ấy kết thúc khi mặt trời lặn sau dãy núi phía xa. Hồ sen phản chiếu ánh hoàng hôn đỏ rực, những đèn lồng đầu tiên được thắp sáng, lung linh như những ngôi sao rơi xuống mặt đất. Minh Châu đứng bên cạnh Lục Tường, lặng nhìn cảnh vật. Cô cảm nhận được sự gắn kết giữa họ, vừa đồng hành trong công việc, vừa chia sẻ những khoảnh khắc yên bình giữa thiên nhiên.

“Ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị sân khấu và các hoạt động chính,” Lục Tường nói, giọng đầy quyết tâm.

Minh Châu gật đầu, nụ cười mơ hồ trên môi. Cô biết rằng, những ngày tới sẽ còn nhiều thử thách, nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy sẵn sàng đối mặt với mọi thứ. Và hơn hết, cô bắt đầu trân trọng những khoảnh khắc giản dị, bên cạnh người cô chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại theo cách này.

Tối hôm ấy, khi trở về phòng trọ, Minh Châu ngồi bên cửa sổ, viết vài dòng nhật ký. Trong mắt cô, bầu trời đầy sao phản chiếu trên mặt hồ, ánh sáng dịu dàng của đèn lồng vẫn còn vương vấn trong ký ức. Cô mỉm cười, tự nhủ: “Có lẽ, nơi này, nơi quán cà phê ven hồ và những bông hoa sen nở muộn… sẽ là nơi mình tìm lại chính mình. Và ai biết được… có thể, mình sẽ tìm thấy tình yêu thật sự nơi đây.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×