Sáng sớm hôm nay, bầu trời trong xanh, những tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, chiếu xuống hồ sen, làm từng cánh hoa lấp lánh như dát vàng. Không khí rộn ràng của lễ hội đã bao trùm cả làng. Minh Châu thức dậy từ sớm, trái tim rộn ràng, vừa háo hức vừa hồi hộp.
Cô bước ra quán cà phê ven hồ, nơi Lục Tường đang đứng chỉnh trang những chi tiết cuối cùng. Anh trông thật thanh thoát trong chiếc áo sơ mi sáng màu, ánh mắt tập trung nhưng vẫn dịu dàng khi nhìn cô. Khi thấy cô đến, anh nở nụ cười nhẹ:
“Chuẩn bị sẵn sàng chứ?”
Minh Châu gật đầu, nụ cười rạng rỡ: “Rất sẵn sàng.”
Họ cùng nhau đi kiểm tra các gian hàng, từng chiếc đèn lồng, từng bông hoa sen. Mỗi chi tiết đều được họ chăm chút tỉ mỉ, nhưng không còn căng thẳng như những ngày trước. Sự phối hợp nhịp nhàng giữa họ khiến công việc trở nên nhẹ nhàng, và ánh mắt họ thỉnh thoảng chạm nhau, đầy dịu dàng và ấm áp.
Đến trưa, khách tham quan bắt đầu đến đông hơn. Tiếng cười nói, tiếng nhạc dân gian, và mùi hương sen lan tỏa khắp nơi, tạo nên một không khí vừa nhộn nhịp vừa êm dịu. Minh Châu đứng bên bờ hồ, quan sát mọi thứ, cảm thấy tim mình rung lên mỗi khi ánh mắt cô gặp Lục Tường.
Khi màn trình diễn múa sen bắt đầu, ánh sáng đèn lồng phản chiếu trên hồ tạo nên một cảnh tượng lung linh, huyền ảo. Minh Châu và Lục Tường đứng cạnh nhau, cảm nhận từng nhịp thở, từng rung động nhẹ khi ngắm nhìn những cánh hoa tung bay theo điệu múa.
Trong lúc lễ hội đang diễn ra, một nhóm khách tham quan tò mò tiến đến gần họ, và một vài ánh mắt tò mò, lời nói thì thầm khiến Minh Châu cảm thấy hơi bối rối. Nhưng Lục Tường đặt tay lên vai cô, ánh mắt trấn an:
“Đừng lo. Họ chỉ tò mò thôi, chúng ta biết sự thật, quan trọng là mình tin tưởng lẫn nhau.”
Cô gật đầu, cảm giác ấm áp lan tỏa trong tim. Khoảnh khắc ấy, Minh Châu nhận ra rằng, tình cảm giữa họ đã trở nên vững chắc hơn, dù thử thách từ ngoài vẫn còn.
Buổi chiều, lễ hội đạt đến đỉnh cao. Những gian hàng thủ công, những món ăn truyền thống, và cả khu vực trò chơi dân gian đều được khách tham quan yêu thích. Minh Châu bận rộn nhưng hạnh phúc, từng nụ cười, từng ánh mắt vui vẻ khiến cô quên đi mọi lo lắng.
Khi lễ hội gần kết thúc, Lục Tường dẫn Minh Châu ra bờ hồ, nơi những chiếc đèn lồng cuối cùng được thả xuống mặt nước. Chúng nổi lên, ánh sáng lung linh như hàng trăm vì sao rơi xuống mặt hồ.
“Nhìn này… đẹp quá,” Minh Châu thốt lên, mắt lấp lánh.
Anh nhìn cô, nụ cười dịu dàng: “Đẹp… nhưng không bằng khoảnh khắc này, khi em đứng bên cạnh.”
Cô ngạc nhiên, tim đập nhanh, nhưng không né tránh ánh mắt anh. Hai người đứng lặng im, chỉ nghe tiếng nước vỗ nhẹ và tiếng gió xào xạc qua lá sen. Khoảnh khắc ấy trôi qua chậm rãi, dịu dàng, nhưng đầy sức sống.
Nhưng ngay lúc ấy, một sự kiện nhỏ xảy ra. Một cậu bé chạy qua hồ, làm đèn lồng của họ bị chao đảo, một số ánh sáng lung linh rơi xuống mặt nước. Minh Châu giật mình, rồi nhìn Lục Tường, lo lắng. Anh nhanh chóng nắm tay cô, kéo ra chỗ an toàn, và cả hai cùng ổn định các chiếc đèn lồng còn lại.
Khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để Minh Châu nhận ra: dù tình cảm đang phát triển, thử thách đầu tiên cũng có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Cô nhìn Lục Tường, thấy ánh mắt anh vừa lo lắng, vừa dịu dàng. Trong lòng cô, tình cảm dành cho anh càng trở nên mãnh liệt, muốn bảo vệ và đồng hành cùng anh qua mọi chuyện.
Buổi tối, khi lễ hội kết thúc, Minh Châu và Lục Tường đứng bên hồ, ngắm nhìn những ánh đèn còn sót lại trên mặt nước. Cô thở dài, cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc.
“Ngày hôm nay… mình thật sự hạnh phúc,” cô nói, giọng trầm nhưng đầy cảm xúc.
Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Mình cũng vậy… và sẽ luôn bên em, dù bất cứ chuyện gì xảy ra.”
Khoảnh khắc ấy, Minh Châu cảm nhận rằng, tình cảm giữa họ đã được khẳng định. Những thử thách nhỏ, những tin đồn hay sự cố lễ hội chỉ là thử thách đầu tiên, nhưng với sự tin tưởng và thấu hiểu, họ đã bước qua, và bước chân gần nhau hơn.
Đêm ấy, cô trở về phòng trọ, viết nhật ký. Cô ghi lại tất cả – ánh sáng lung linh của lễ hội, cảm giác rung động khi đứng bên Lục Tường, và cả nhận thức rằng tình cảm này không còn là sự rung động âm thầm nữa, mà đã trở thành một tình yêu dịu dàng nhưng chắc chắn, như những bông hoa sen nở muộn giữa mùa hè.