Sáng hôm ấy, ánh nắng len lỏi qua những tầng mây mỏng, soi sáng những bông sen còn vương giọt sương. Minh Châu bước ra khỏi phòng trọ, cảm giác trong lòng vừa háo hức vừa lo lắng. Sau nhiều ngày chuẩn bị, lễ hội hoa sen sắp chính thức bắt đầu. Nhưng hôm nay, một luồng tin đồn nhẹ, nhưng đủ để làm cô bối rối, đang lan trong làng.
Khi cô đến quán cà phê ven hồ, vài người dân đã tụ tập, thì thầm với nhau, ánh mắt hướng về phía cô. Minh Châu cảm nhận được sự khác lạ, nhưng chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Lục Tường đứng bên, nhận ra ngay thái độ e dè trên gương mặt cô.
“Có chuyện gì vậy?” cô hỏi, giọng thấp, vừa tò mò vừa căng thẳng.
Anh nhíu mày, giọng trầm: “Có vẻ có tin đồn về em và mình lan trong làng. Không nặng nề, nhưng người ta đang bàn tán.”
Minh Châu hít sâu, cố bình tĩnh. “Tin đồn? Chúng ta chỉ là hợp tác chuẩn bị lễ hội… Sao lại có chuyện đó?”
Lục Tường im lặng, ánh mắt nhìn ra hồ. Anh biết rằng, ở làng quê, những câu chuyện nhỏ dễ bị thêu dệt thành điều gì đó phức tạp. Minh Châu chưa quen, và cô dễ bị tổn thương trước những lời đồn thổi.
Trong buổi sáng, Minh Châu và Lục Tường tiếp tục chuẩn bị lễ hội, nhưng không khí trở nên căng thẳng. Cô cảm giác mọi ánh mắt đều dõi theo từng bước đi, từng cử chỉ của mình. Ngay cả khi cô trao đèn lồng cho Lục Tường, cũng có những ánh nhìn tò mò từ những người dân xung quanh.
Buổi trưa, khi nghỉ giải lao, Minh Châu ngồi một góc quán, lòng bối rối. Lục Tường mang trà đến, đặt trước mặt cô một tách trà nóng.
“Đừng để lời đồn làm ảnh hưởng đến mình,” anh nói, giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. “Chúng ta biết sự thật, quan trọng là mình phải giữ vững sự tin tưởng lẫn nhau.”
Minh Châu gật đầu, lòng ấm áp. Cô nhận ra rằng, bên cạnh Lục Tường, cô không còn cảm giác cô đơn. Dù tin đồn có lan rộng, dù người khác bàn tán ra sao, họ vẫn có nhau, và đó là điều quan trọng nhất.
Buổi chiều, lễ hội bắt đầu lắp đặt các gian hàng chính. Một vài người dân tò mò, đưa ra những lời hỏi thăm, nhưng họ đều nhận được câu trả lời nhẹ nhàng từ Minh Châu và Lục Tường. Dần dần, không khí căng thẳng bắt đầu dịu lại. Một số người già trong làng, vốn hiểu rõ tính cách của Minh Châu và Lục Tường, còn mỉm cười, nháy mắt với nhau như muốn ủng hộ hai người.
Khi mọi thứ gần hoàn tất, Minh Châu đứng bên bờ hồ, nhìn cảnh vật lung linh trong ánh nắng chiều. Lục Tường bước đến, đứng cạnh cô.
“Những tin đồn chẳng đáng lo đâu,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp. “Quan trọng là em hiểu rõ cảm xúc của mình, và mình cũng vậy.”
Cô nhìn anh, thấy ánh mắt dịu dàng và chân thành. Trong khoảnh khắc ấy, những lo lắng về tin đồn tan biến. Minh Châu nhận ra rằng, tình cảm giữa họ đã vượt lên trên những lời đồn thổi bên ngoài.
Buổi tối, khi lễ hội chính thức bắt đầu, ánh đèn lồng sáng rực, hồ sen lung linh phản chiếu ánh sáng. Người dân và khách tham quan từ các nơi đến đông đảo. Không khí náo nhiệt nhưng vẫn giữ được vẻ bình yên, gần gũi. Minh Châu và Lục Tường đứng bên nhau, trao đổi từng chi tiết cuối cùng, đôi mắt thỉnh thoảng chạm nhau, ánh sáng trong mắt tràn đầy cảm xúc.
Một vài ánh nhìn tò mò vẫn còn, nhưng họ không để bị ảnh hưởng. Cả hai đã học cách tin tưởng lẫn nhau, và những khoảnh khắc lãng mạn, dịu dàng âm thầm xuất hiện giữa họ – một nụ cười, một cái chạm tay nhẹ, hay chỉ đơn giản là cùng đứng ngắm hồ sen.
Những ngày tiếp theo, lễ hội diễn ra suôn sẻ. Minh Châu và Lục Tường phối hợp nhịp nhàng, giúp nhau trong từng công việc nhỏ. Tin đồn dần bị thay thế bởi sự ngưỡng mộ từ người dân, khi chứng kiến tình cảm chân thành và cách làm việc nghiêm túc của hai người.
Một buổi chiều, sau khi kết thúc phần chính của lễ hội, Minh Châu và Lục Tường ngồi bên hồ, nhìn những bông sen lung linh trong ánh hoàng hôn. Cô thở dài, cảm giác trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc.
“Cảm ơn cậu,” cô nói, giọng dịu dàng. “Cảm ơn vì đã luôn ở bên, dù có những tin đồn hay khó khăn.”
Anh nhìn cô, đôi mắt trầm nhưng đầy ấm áp: “Mình luôn ở bên em. Không ai có thể thay đổi điều đó.”
Khoảnh khắc ấy, Minh Châu nhận ra một điều quan trọng: tình cảm không chỉ đến từ lời nói hay ánh mắt người khác, mà từ sự tin tưởng, sự hiện diện chân thành và những hành động âm thầm nhưng đầy ý nghĩa.
Đêm ấy, khi trở về phòng trọ, cô ngồi viết nhật ký, ghi lại tất cả – từ những tin đồn, nỗi lo lắng, đến cảm giác yên bình khi bên Lục Tường. Cô mỉm cười, cảm giác rằng dù thế giới ngoài kia có nhiều lời đồn, cô vẫn tìm thấy niềm vui và hạnh phúc thật sự bên người mà trái tim cô đã chọn.
Những ngày lễ hội tiếp tục, và Minh Châu biết rằng, xung đột nhỏ từ tin đồn chỉ là thử thách đầu tiên. Cô và Lục Tường còn nhiều điều phải trải qua, nhiều cảm xúc phải khám phá, nhưng họ đã bước qua ranh giới của hiểu lầm, và bước chân gần hơn để đến với nhau – chậm rãi, chắc chắn, như những bông hoa sen nở muộn giữa mùa hè.