Tiếng còi xe cứu thương vang lên giữa màn mưa xám xịt. Cả thành phố như nín thở, chỉ có nhịp tim cô bé mười bảy tuổi đập loạn trong lồng ngực. Lâm Khánh An lao khỏi taxi, đôi chân trần trượt dài trên nền bê tông lạnh lẽo.
Bên ngoài cổng bệnh viện, một bác sĩ bước ra, mắt cụp xuống, giọng khô khốc:
— Tôi rất tiếc… ông Lâm không qua khỏi.
Cả thế giới Khánh An như vỡ vụn.
Mười ngày sau, đám tang diễn ra trong âm thầm. Mẹ cô — một người phụ nữ dịu dàng, chỉ biết nội trợ — như hóa điên. Bà ôm khung ảnh chồng mà khóc suốt ngày đêm. Tập đoàn gia đình phá sản, nợ nần chồng chất, bạn bè quay lưng.
Cô bé Lâm Khánh An ngày nào chết đi trong tang lễ đó.
Bốn năm sau.
Chiếc xe thể thao dừng lại trước toà nhà Dương Thị — tập đoàn bất động sản hàng đầu. Lâm Khánh An bước xuống, gót giày cao đế nện từng nhịp lên nền đá cẩm thạch. Bộ vest đen ôm sát dáng người cao gầy, ánh mắt lạnh lùng, đầy kiêu hãnh.
Cô đến đây không phải để làm việc. Cô đến để đòi lại công bằng.
Người ta từng nói: “Cha cô chết trong tai nạn xe hơi do tài xế của Dương Thị gây ra. Nhưng vụ án bị chìm trong yên lặng vì thế lực của họ quá lớn.”
Cô không tin vào luật pháp nữa. Cô sẽ tự mình khiến họ phải trả giá — bằng chính bàn tay này.
Khánh An bước vào thang máy, liếc nhìn lại tấm biển:
“Tuyển dụng trợ lý tổng giám đốc – yêu cầu cao, kinh nghiệm thực chiến, không ưu tiên sắc đẹp.”
Cô cười lạnh.
Không ưu tiên sắc đẹp? Càng tốt. Tôi đến đây không để quyến rũ… mà để tiêu diệt.
Thang máy “ting” một tiếng. Cánh cửa mở ra. Phía sau bàn làm việc bằng kính, một người đàn ông ngẩng đầu lên.
Khánh An khựng lại.
Người ấy… không giống với tưởng tượng của cô chút nào.
Không phải kiểu đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn cô từng hình dung. Mà là một gương mặt dịu dàng, ánh mắt như có sóng nước, và nụ cười ấm áp như nắng đầu xuân.
Anh đứng dậy, chìa tay ra:
— Tôi là Dương Vỹ. Rất vui được gặp cô, Lâm Khánh An.
Cô siết chặt bàn tay ấy, mỉm cười.
Rồi anh sẽ không vui nữa đâu.