Buổi phỏng vấn diễn ra chóng vánh hơn Khánh An tưởng. Dương Vỹ gần như không hỏi gì về lý lịch mà chỉ tập trung vào cách cô xử lý tình huống thực tế.
— Giả sử tôi bị mắc kẹt trong một cuộc họp kéo dài bất ngờ, nhưng lại có lịch hẹn quan trọng với một đối tác Nhật Bản. Cô sẽ xử lý như thế nào?
Khánh An không chần chừ:
— Trước tiên tôi sẽ chủ động gửi tin nhắn xin lỗi đối tác bằng tiếng Nhật, tạm hoãn 15 phút để anh kết thúc họp. Trong lúc đó, tôi sẽ sắp xếp một phòng tiếp khách riêng, pha trà và chuẩn bị tài liệu song ngữ để bù lại khoảng thời gian đã mất. Cuộc hẹn sẽ không trở thành sự chờ đợi — mà thành một trải nghiệm tiếp đón chỉn chu.
Dương Vỹ hơi khựng lại, rồi bật cười.
— Câu trả lời của cô… thật sự không giống ai.
— Bởi vì tôi không giống ai.
Dương Vỹ gật đầu, cười nhẹ.
— Vậy thì, chào mừng cô đến với Dương Thị, trợ lý Lâm.
Tuần đầu tiên, Khánh An làm việc như một cái máy. Cô đến trước tất cả mọi người, về sau cùng nhân viên vệ sinh. Mỗi bản kế hoạch, mỗi lịch trình, từng email được kiểm tra ba lần trước khi gửi đi. Cô không để lại bất kỳ sơ hở nào có thể khiến mình bị phát hiện.
Dương Thị là một tổ hợp phức tạp hơn cô tưởng — không chỉ có một Dương Vỹ ngồi ở tầng cao nhất. Đằng sau anh là hàng loạt phó tổng, cổ đông, và một ban điều hành đầy toan tính.
Một lần, cô nghe loáng thoáng một cuộc đối thoại:
— Vỹ à, cậu vẫn quá mềm. Thế giới này không dành cho người dịu dàng.
— Nhưng chính vì thế, tôi mới cần có những người như Khánh An bên cạnh. Cô ấy là ánh mắt thứ hai của tôi.
Khánh An đứng lặng sau cánh cửa. Ánh mắt thứ hai? Anh đang dùng tôi như công cụ kiểm soát sao?
Cô bỗng thấy trong lòng có chút gì đó khó chịu. Rồi lại cười khẽ.
Dù anh có dùng tôi, hay tôi đang lợi dụng anh — cuối cùng, chúng ta đều không sạch sẽ gì.
Một buổi tối muộn, cô vừa định rời khỏi văn phòng thì thấy Dương Vỹ vẫn còn làm việc. Đèn trên tầng cao chỉ còn lại phòng anh sáng.
Cô bước vào.
— Anh chưa về sao?
Dương Vỹ đang lật một tập tài liệu. Nghe tiếng cô, anh ngẩng lên mỉm cười.
— Tôi chờ bản báo cáo tài chính cô gửi. Mà giờ này vẫn còn ở lại, cô cũng không phải người bình thường đâu.
— Tôi chưa từng nhận mình bình thường.
Dương Vỹ nhìn cô một lúc, rồi nói khẽ:
— Tôi từng nghĩ mình có thể nhìn thấu người khác. Nhưng Khánh An, cô thật sự là một ẩn số.
Cô chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào mắt anh:
— Anh nên cẩn thận với những ẩn số. Vì đôi khi, chúng không chỉ là câu đố… mà là bẫy.
Dương Vỹ cười nhẹ, không phản bác.
Chỉ có ánh mắt là tối lại một chút.