hoa nở trong tuyết

Chương 1: Tuyết rơi trên phủ quan nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuyết rơi lất phất ngoài cửa sổ, phủ trắng mái ngói đỏ tía của phủ quan nhỏ giữa lòng kinh thành. Không khí lạnh lẽo khiến những tán cây đào trước sân phủ cứng lại, những bông tuyết nhỏ bám vào cánh hoa hồng nhạt, như thách thức mùa xuân đang ngủ yên. Trong phòng trà của phủ, ánh nến lung linh hắt lên khuôn mặt nữ chủ nhân, Lạc Nhạn, khiến đôi mắt đen láy trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết.

Lạc Nhạn là con gái duy nhất của Lạc Phủ, một gia đình quan lại bậc trung vốn không giàu sang, nhưng uy tín trong triều vẫn đáng kể. Mùa đông này, phủ nhỏ trở nên im lặng khác thường, bởi những tin đồn về âm mưu triều đình đang rộ lên khắp kinh thành. Những lời đồn đoán về việc các quan lại quyền thế bị triều đình soi xét, thậm chí bị tru di, đã khiến gia đình Lạc Nhạn thấp thỏm từng ngày.

Ngồi trước bàn trà, Lạc Nhạn khẽ nhấc tách trà, hít một hơi thật sâu. Vị trà đắng ngọt chạm vào đầu lưỡi, nhưng không thể xoa dịu nỗi lo trong lòng cô. Mẹ cô đã nhiều lần nhắc nhở: “Nhạn nhi, hãy cẩn trọng. Triều đình không phải nơi phụ nữ chúng ta có thể tùy tiện bước chân.” Nhưng cô biết, chỉ cẩn trọng thôi chưa đủ. Gia đình đang gặp nguy, và chỉ có chính mình mới cứu được họ.

Nhận ra mọi thứ đều đang thay đổi từng ngày, Lạc Nhạn đã đưa ra quyết định khó khăn nhưng dứt khoát: phải trà trộn vào cung, điều tra tận gốc âm mưu đang nhắm vào gia đình. Ý nghĩ này vừa khiến trái tim cô rộn lên bởi sự hồi hộp, vừa thắt lại vì nguy hiểm chực chờ. Là con gái quan lại nhỏ, không được phép tự ý bước chân vào cung, nhưng với cô, không còn lựa chọn nào khác.

Trời về chiều, ánh nắng cuối ngày nhuộm màu vàng nhạt trên bậc thềm đá. Lạc Nhạn đứng lên, nhịp bước nhẹ nhàng như một con mèo lướt qua sảnh, ra ngoài sân phủ. Dưới lớp áo choàng dày, cô giấu một thanh kiếm nhỏ – món vũ khí gia truyền, vừa để phòng thân, vừa là niềm tự hào của cô về võ nghệ mà từ bé đã luyện tập.

Trong khoảnh khắc ấy, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa và tiếng cười thầm lặng của một nhóm quan quân tuần tra. Nữ chính nhanh chóng nép mình sau cột gỗ, nhịp tim đập dồn dập. Mỗi bước chân cô đều phải cân nhắc, mỗi ánh mắt dõi theo đều có thể khiến kế hoạch của cô bị lộ.

Đêm xuống, phủ quan nhỏ chìm trong làn tuyết trắng mỏng. Lạc Nhạn ngồi trong phòng mình, nhìn ra sân. Tuyết rơi nhẹ, nhưng trong lòng cô, kế hoạch trà trộn vào cung đã định hình. Cô phải chuẩn bị kỹ càng: trang phục cung nữ, kiến thức cung đình, và hơn hết, sự bình tĩnh để đối phó với những con người xa lạ nhưng nguy hiểm.

Bên ngoài, bóng dáng một người đàn ông thấp thoáng giữa tuyết trắng. Nam chính – hoàng tử bị nghi ngờ bởi hoàng đế, lạnh lùng, sống cô độc – chưa từng nhìn thấy Lạc Nhạn, nhưng vận mệnh dường như đã sắp đặt họ phải gặp nhau. Trong mắt anh, mọi thứ đều lạnh lùng và tỉnh táo như băng, nhưng trái tim vẫn nhói lên một linh cảm mơ hồ, báo hiệu rằng sắp tới, một bóng hồng thông minh và dũng cảm sẽ bước vào cuộc đời anh, thay đổi tất cả.

Lạc Nhạn nghiêng đầu nhìn bầu trời đầy tuyết, lòng quyết tâm: “Dù có phải đối mặt với hoàng đế, kẻ thù hay mạng sống, ta cũng sẽ cứu được gia đình… và không lạc lối trong con đường mình chọn.”

Và thế, cuộc hành trình trong cung bắt đầu, nơi mà mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt, mỗi bước chân đều có thể chứa đựng hiểm nguy. Tuyết vẫn rơi, hoa vẫn nở, và định mệnh đang dần kéo hai con người đến gần nhau, trong ánh sáng lạnh lẽo của mùa đông kinh thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×