hoa nở trong tuyết

Chương 2: Trà trộn vào cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, phủ Lạc Nhạn chìm trong sương mờ. Cô khoác lên mình bộ trang phục cung nữ giản dị nhưng vừa vặn, kín đáo, giấu thanh kiếm nhỏ dưới áo choàng. Mỗi bước đi đều phải cẩn trọng; một sơ suất nhỏ cũng đủ khiến âm mưu của cô sụp đổ.

Trên đường đến cổng cung, lòng Lạc Nhạn căng như dây đàn. Cô phải nhẫn nhịn, giấu đi khí chất thông minh và uyên bác của bản thân để không bị nghi ngờ. Nhưng bản tính tự nhiên của cô khiến cô luôn quan sát mọi thứ xung quanh: từng cánh cửa, từng bóng người, từng ánh mắt lướt qua.

Khi vừa bước vào sảnh chính, Lạc Nhạn va phải một người. Người đó cao lớn, dáng vẻ lạnh lùng, ánh mắt sắc như kiếm. Đây là lần đầu tiên cô gặp nam chính, vị hoàng tử/quan võ bị nghi ngờ, người sống cô độc trong cung.

“Xin lỗi, xin lỗi…” cô vội vàng cúi đầu, nhưng trong nháy mắt, anh đã nhìn thấu sự căng thẳng trong ánh mắt cô. Một nụ cười khẽ nở trên môi anh, nhưng không đủ làm mềm lạnh đôi mắt sắc bén.

“Ngươi mới vào cung phải không? Trông có vẻ bối rối lạ thường,” anh nói, giọng đều đều nhưng có sắc nghi ngờ.

Lạc Nhạn khẽ cắn môi, trả lời với giọng điệu bình tĩnh: “Dạ… con chỉ… con chỉ vừa đến.”

Cả hai người như đang đấu trí, không ai nhún nhường. Mỗi câu nói, mỗi cử chỉ đều là phép thử. Nam chính vốn không tin bất cứ ai trong cung; cô, tuy thông minh, cũng phải dè chừng trước ánh mắt vừa quan sát vừa dò xét của anh.

Một tiếng bước chân vang lên. Một cung nữ khác đi ngang, ánh mắt tò mò liếc về phía họ. Lạc Nhạn biết mình cần nhanh chóng di chuyển trước khi bị nghi ngờ. Cô cúi mình, mỉm cười lễ phép, rồi lướt qua anh như một cơn gió nhẹ.

Nam chính theo dõi bóng dáng cô, lòng dấy lên cảm giác lạ lùng. Trong mắt anh, cô không giống những cung nữ bình thường: có sự nhanh nhạy, tinh tế, và cả một khí chất tiềm ẩn khiến người khác khó nhìn thấu. Một linh cảm thoáng qua: “Người này… không đơn giản.”

Suốt cả buổi sáng, Lạc Nhạn len lỏi giữa những hành lang dài, cố ghi nhớ mọi lối đi, mọi phòng ban trong cung. Đồng thời, cô không quên quan sát nam chính từ xa, tìm hiểu tính cách và thói quen của anh – mọi thông tin đều quan trọng cho kế hoạch cứu gia đình.

Chiều đến, một tình huống bất ngờ xảy ra: một bức thư quan trọng rơi xuống sàn, ngay trước mặt Lạc Nhạn và nam chính. Cô vội vàng nhặt lên, nhưng tay chạm vào tay anh. Khoảnh khắc ngắn ngủi ấy khiến nhịp tim cả hai dường như lỡ một nhịp.

Nam chính nhìn cô, ánh mắt thoáng nghi hoặc nhưng cũng đầy tò mò. Lạc Nhạn quay đi, cúi gập người một cách khéo léo, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác lạ – như thể lần gặp gỡ này không chỉ là tình cờ, mà là định mệnh đã sắp đặt.

Đêm đến, Lạc Nhạn nằm trong phòng, nhìn ra bầu trời phủ trắng tuyết. Kế hoạch của cô vẫn còn đầy rẫy nguy hiểm, nhưng một thứ gì đó đã bắt đầu len lỏi vào trái tim cô – sự tò mò về người đàn ông lạnh lùng ấy, và cảm giác rằng trong cung điện rộng lớn này, họ sẽ còn gặp nhau nhiều lần nữa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×