hoa tâm loạn cung

Chương 1: Bước chân vào cấm cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa hửng sáng, sương sớm còn vương trên ngọn cỏ, tiếng trống canh xa xa vừa dứt thì cả kinh thành đã náo loạn bởi một tin tức truyền đi khắp nơi: Thánh chỉ tuyển tú.

Xuân Dao ngồi bên hiên nhà, ngón tay gầy guộc khẽ mân mê mảnh khăn thêu còn dang dở. Nàng vốn là con gái thứ hai của Hộ bộ lang trung, tuy gia cảnh không cao sang nhưng cũng đủ sống yên ổn. Bao năm qua, điều nàng khao khát chỉ là một mái nhà nhỏ, ngày ngày chăm lo cho mẫu thân, sau này gả cho một phu quân bình thường để sống cuộc đời an yên. Nhưng sắc chỉ từ hoàng cung đã phá tan giấc mộng ấy.

“Tiểu thư, người… người phải chuẩn bị thôi.” – A Hoàn, nha hoàn theo hầu từ nhỏ, rụt rè thưa. Giọng nàng run run, không biết là lo sợ hay đau lòng.

Xuân Dao ngẩng đầu, nhìn về phía cổng nhà nơi đã có quan sai đứng chờ. Tấm hoàng chỉ vàng rực như ánh mặt trời, chói lòa đến mức khiến nàng thấy nghẹt thở. Tuyển tú nữ – nghe qua tưởng vinh quang, được vào cung hầu hạ hoàng đế, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu, đó chẳng khác nào bước vào biển sâu, nơi từng cơn sóng ngầm có thể nhấn chìm bất kỳ ai.

Mẫu thân nắm tay nàng thật chặt, nước mắt lưng tròng:

“Dao nhi, con nhất định phải nhớ… vào trong ấy, chớ tranh, chớ cãi, chớ tin ai. Chỉ cần bình an trở về, mẹ nguyện đổi cả đời mình.”

Lời căn dặn ấy khắc sâu vào lòng Xuân Dao. Nàng cúi người bái lạy, rồi theo đoàn tú nữ lên kiệu vào cung.

Con đường từ phủ quan đến hoàng thành trải dài trong im lặng. Hàng chục kiệu hoa xếp nối đuôi nhau, mỗi chiếc đều chở theo một thiếu nữ được tuyển chọn. Bên ngoài là tiếng vó ngựa dồn dập, bên trong là mùi hương phấn thoang thoảng xen lẫn nỗi lo lắng phập phồng. Ai nấy đều lặng im, chỉ có tiếng vải gấm sột soạt khi bàn tay run run nắm chặt vạt áo.

Xuân Dao vén rèm kiệu, ánh mắt vô thức hướng ra ngoài. Bức tường thành nguy nga dần hiện ra, cao ngất, trầm mặc, phủ đầy uy nghiêm. Trên tường, lính gác áo giáp sáng lóa, giáo mác lạnh lùng phản chiếu ánh dương. Khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy mình tựa như con chim sẻ nhỏ bé, vừa rời khỏi tổ ấm, sắp sửa bị giam cầm trong chiếc lồng son khổng lồ.

Cửa thành mở ra, đoàn tú nữ tiến thẳng vào nội cung. Bên tai Xuân Dao, tiếng A Hoàn nghẹn ngào gọi tên nàng vẫn còn văng vẳng, như sợi dây duy nhất níu giữ nàng với thế giới bên ngoài.

Sau khi được dẫn vào điện Thái Hòa, tất cả tú nữ đều phải quỳ gối nghe chỉ dụ. Giọng thái giám the thé vang vọng khắp đại điện:

“Hoàng thượng ban chỉ! Các tú nữ vào cung phải giữ lễ nghĩa, tuân cung quy, lấy hiếu kính làm gốc, lấy trung thuận làm đầu. Ai trái lệnh, trừng trị không tha!”

Lời vừa dứt, bầu không khí càng thêm nặng nề. Xuân Dao ngẩng đầu khẽ nhìn quanh, thấy vô số gương mặt trẻ trung, xinh đẹp nhưng đều căng thẳng, đôi mắt thoáng ẩn chứa tham vọng hoặc bất an. Nàng bất giác siết chặt mảnh khăn trong tay, tự nhủ phải cố gắng ẩn mình, không để bản thân trở thành mục tiêu của bất kỳ ai.

Đêm đầu tiên trong cung, Xuân Dao được sắp xếp ở Dưỡng Tâm viện – nơi dành cho tú nữ mới vào. Gian phòng rộng rãi nhưng lạnh lẽo, mọi thứ xa hoa mà xa lạ. Ngọn đèn dầu chập chờn, chiếu bóng nàng in dài trên tường, cô độc đến mức khiến tim nàng se thắt.

Nàng ngồi bên giường, khẽ thì thầm một mình:

“Dao nhi, mày phải sống sót. Chỉ cần sống sót…”

Bên ngoài, tiếng côn trùng rả rích, hòa cùng tiếng bước chân thái giám đi tuần đều đều, giống như nhịp trống tử thần báo hiệu khởi đầu cho một cuộc đời mới. Một cuộc đời mà từ giây phút này, Xuân Dao đã không còn là thiếu nữ vô lo ngoài phủ quan, mà trở thành một trong hàng trăm bông hoa trong hậu cung, nơi mỗi nụ cười đều che giấu lưỡi dao, nơi quyền lực và sinh mệnh mong manh như chỉ tơ.

Đêm ấy, Xuân Dao trằn trọc không ngủ. Trong giấc mơ chập chờn, nàng thấy mình đi giữa biển hoa mẫu đơn đỏ rực, từng cánh hoa rơi xuống, hóa thành máu loang. Ở cuối con đường, một ngai vàng cao vời vợi, xung quanh là bóng dáng vô số nữ tử đang nở nụ cười quỷ dị. Nàng giật mình tỉnh giấc, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Nắm chặt tay, Xuân Dao thầm hứa:

“Cho dù nơi đây hiểm độc thế nào, ta cũng không để mình trở thành kẻ bị giẫm đạp.”

Và đó là khởi đầu cho hành trình dài đầy máu và nước mắt – hành trình biến một cô gái nhỏ bé thành kẻ mang trong tim ngọn lửa sinh tồn rực cháy giữa chốn cung đình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×