Hoa tâm

Chương 12: chap 12: Bữa ăn giáng sinh


trước sau

- Mẹ ơi bạn con đến rồi.- Hà Minh mở cửa đón đám người của Thiên Nghi

- Con mời bạn vào nhà đi.- Bà Lâm nói vọng ra

Hà Minh đón mọi người vào nhà, khi mọi người vào Thiên Nghi chợt đứng lại

- Dẫn tôi xem phòng của cậu

- Hả?? Cậu muốn xem phòng của tớ....tớ....tớ....- Hà Minh bất đầu lúng túng

- Cậu có muốn dắt không hay là tôi nhờ Hải Ân

- Ờ thì...đi theo tớ

Hà Minh đỏ mặt , đi nhanh về phía trước, trong lòng hoàn toàn rối bờ. Hà Minh cảm thấy hình như đám Hải Ân đang cười trộm mình nhưng cô đâu biết ánh mắt của Ngọc Diệp đã dần có sự sắt bén

- Đây là phòng tớ.- Hà Minh chỉ vào căn phòng toàn gấu bông kể cả trên bàn học và sàn nhà

- Cậu sống chung với cái lũ gấu bông ngu ngốc này à.- Thiên Nghi nghiêm mặt

- Là mẹ tớ mua đấy, cậu dám lần nói nữa.- Hà Minh thoáng tức giận

- Cậu đang tức giận

- Cậu đoán xem.- Hà Minh quay mặt đi

- Cậu càng ngày càng giống trẻ con.

- Cậu nói ai trẻ con.- Hà Minh hơi cao giọng

- Tôi nói cậu đấy bởi vì tôi rất thích trẻ con.- Thiên Nghi mỉm cười lộ chiếc răng khểnh khó thấy ngày thường.- Mau ra giúp mẹ cậu một tay kìa.

- Ờ.- Hà Minh đứng trong phòng hơi ngơ ra, khuôn mặt lại đỏ bừng còn trái tim thì như trống đánh " Đây là chính thức tỏ tình sao?" vì cô không cho rằng lúc ở công viên chính là tỏ tình

Nơi phòng bếp, Hà Minh nhìn thấy bóng dáng Thiên Nghi cùng với mẹ mình, cô nhẹ nhàng lại gần

- Con là Thiên Nghi, người đứng nhất lớp phải không?- Bà Lâm vừa xào thịt vừa hỏi

- Vâng ạ, cô có thể gọi con là Shita.

- Cô có thể hỏi cái này không mặc dù hơi tế nhị chút.- Bà Lâm buông xẻng xào, tắt lửa quay sang nhìn Thiên Nghi

- Cô cứ hỏi đi ạ

- Con là con trai hay con gái vậy?

- Trên giấy tờ con là con gái nhưng trên thực tế con chính là con trai chưa hoàn chỉnh.- Thiên Nghi nghiêm túc trả lời

Hà Minh đứng ở cửa bếp có chút ngây người với câu hỏi và câu trả lời của hai người trong bếp, trong lòng cô cảm thấy có cái gì đó không tốt nhưng cô không thể lí giải được.

Ting tong.....ting tong.....

- Đến đây.- Hải Ân đi ra mở cửa

Cạch....

- Ai mời cậu tới, bọn tôi không hoan nghênh cậu.- Hải Ân nhìn khuôn mặt Đỗ Ninh, khuôn mặt cô luôn nhớ nhưng không bao giờ chạm tay vào được

- Cô Hà mời tôi tới.- Đỗ Ninh để lại câu nói đi thẳng vào trong.- Cô ơi cháu tới rồi ạ.

- Ờ cháu ngồi chơi cùng các bạn đi cô đang bận chút

Ngoài phòng khách

- Tôi không mời cậu.- Hà Minh nghiêm giọng, tất cả mọi người trong phòng khách im lặng đến nỗi nghe cả tiếng xào nấu của bà Lâm

- Mẹ cậu mời.- Đỗ Ninh cười hòa nhã

- Tôi nhớ mẹ tôi không biết cậu

- Mẹ cậu biết rồi và cô cũng biết tôi đang theo đuổi cậu

- Cậu nói cái gì?- Mọi người trong phòng khách thản thốt, Thiên Nghi bưng thức ăn ra cũng đứng sựng lại

- Mấy đứa vào ăn đi.- Bà Lâm nở nụ cười dịu dàng với mọi người

Trên bàn ăn không khí trở nên bức bối lạ lùng, Hải Ân không nói chuyện, khuôn mặt mọi người lâm vào suy nghĩ, Hà Minh nhìn Thiên Nghi không nói gì, có phần hốt hoảng đẩy nhẹ chân Thiên Nghi. Ánh mắt cô nhìn Thiên Nghi tựa như muốn nói cô không hề biết chuyện này nhưng Thiên Nghi vẫn không mải mai nhìn cô một lần
Bữa ăn nặng nề trôi qua, mọi người không ở lại lâu, lần lược kéo nhau ra về. Đến cửa Thiên Nghi kéo tay Hà Minh đi lại một góc tối

- Cậu chưa nói với mẹ cậu?- Thiên Nghi có phần nóng giận chấp vấn

- Không phải vậy đâu, thật sự là tớ có chút lo lắng, dù sao lúc chưa quen cậu tớ là straight.- Hà Minh hốt hoảng

- Cậu thì hay rồi, có người vì cậu suốt bao năm liền cố gắng, giờ thành tích của người ta gần bằng cậu rồi đó.- Thiên Nghi đánh lạc đề

- Nhưng tớ không có thích cậu ấy mà.- nước mắt của Hà Minh bắt đầu rơi

- Con nhỏ này sao cậu lại khóc.- Thiên Nghi thu lại sự hung dữ trên mặt, lộ ra nét ôn nhu.- Tôi chỉ muốn nói cậu cách xa cái thằng Ninh gì đó ra, bởi vì tôi không hoàn hảo nên tôi sợ tôi sẽ mất cậu.- vừa nói Thiên Nghi nhẹ lau đi nước mắt trên mặt Hà Minh

- Cái thằng điên này, cậu muốn chết hả?- Hà Minh lấy lại tinh thần đạp lên chân Thiên Nghi rồi bỏ đi

- Chưa nói xong cậu đi đâu, dù sao hôm nay cũng là giáng sinh.- Thiên Nghi kéo tay Hà Minh lại đẩy vào tường

- Tớ không có...ngô...- Thiên Nghi đặt lên môi Hà Minh một nụ hôm sâu, nhẹ nhàng cắn môi Hà Minh, nụ hôn cứ thế kéo dài, noel làm tâm tình con người ta ấm áp khi đông về

Trong góc tối, ánh mắt Ngọc Diệp ngày càng lạnh lẽo, sự căm tức hiện rõ trên gương mặt cô. Gương mặt xinh đẹp ngày nào nay đã méo mó vì tức giận.....

Bạch Dương Tử Hi: Thanks for reading

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!