Thiên Y luôn sống trong một thế giới dày đặc hơn người khác. Ngay từ khi còn bé, đối với cô, thực tại không chỉ là những gì mắt thường nhìn thấy. Cô nhìn thấy những "tàn ảnh" – những bóng mờ nhạt nhòa, đôi khi là những luồng sáng vô định hình, còn sót lại sau những biến cố lớn của thời gian. Đó có thể là hình ảnh một bà cụ đang khóc bên cửa sổ 50 năm trước, hoặc một cậu bé trượt chân ngã trên bậc thang ngay trước khi điều đó thực sự xảy ra. Khả năng này, mà cô gọi là "Giác Quan Thứ Sáu Rách Nát", đã khiến cô trở thành một họa sĩ xuất sắc, có thể tái hiện lại những cảm xúc và ký ức mà người khác không bao giờ cảm nhận được. Nhưng nó cũng biến cô thành một kẻ cô độc, luôn phải tự cách ly mình khỏi những tiếng vọng hỗn loạn của thời gian.
Ngày hôm đó, Giác Quan Thứ Sáu của Thiên Y trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.
Cô đang có mặt tại Khu Di Tích Phong Lăng, một quần thể kiến trúc cổ kính nằm ở ngoại ô thành phố, nổi tiếng với những bức tường đá ong và một ngọn tháp chuông đổ nát. Cô đến đây để tìm kiếm cảm hứng cho bức tranh lớn sắp tới của mình, nhưng mục đích sâu xa là để tìm kiếm sự bình yên khỏi những tàn ảnh phố thị quá ồn ào.
Tại đây, những tàn ảnh của quá khứ càng trở nên rõ nét. Cô thấy những chiến binh cổ đại đang huấn luyện, những người phụ nữ mặc áo dài thướt tha đi lại trên sân gạch rêu phong. Chúng lướt qua cô như những luồng khí lạnh. Thiên Y đã học được cách phớt lờ chúng, tập trung vào hơi thở và mùi hương của đất ẩm.
Nhưng khi cô đứng dưới chân tháp chuông đổ nát, nơi được cho là trung tâm năng lượng của khu di tích, một luồng ánh sáng chói lòa bất ngờ xé toạc không gian. Tiếng kim loại va chạm, tiếng la hét vang vọng trong đầu cô không phải là tiếng vọng cũ kỹ, mà là một sự kiện đang diễn ra ngay tại đây, ngay bây giờ, trong một chiều không gian khác.
Tàn ảnh thường nhạt nhòa, nhưng lần này, nó rực rỡ và dữ dội. Thiên Y cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô ngã khụy xuống bậc thang đá.
Khi cô cố gắng chống tay đứng dậy, tầm nhìn của cô vỡ vụn. Các tàn ảnh cũ biến mất, thay vào đó là một hình ảnh mới, hoàn toàn khác biệt và hoàn toàn chiếm lĩnh không gian.
Đó là một người đàn ông.
Anh ta đứng giữa bãi cỏ, cách cô chỉ vài mét. Dáng người anh cao ráo, chiếc áo sơ mi trắng đơn giản dường như không bị ảnh hưởng bởi gió. Mái tóc đen buông xõa trên trán, và đôi mắt anh nhìn thẳng vào Thiên Y.
Điều khiến Thiên Y tê liệt không phải là vẻ ngoài cuốn hút đến kinh ngạc của anh, mà là sự vô thực của anh. Anh không phải tàn ảnh, vì anh quá rõ ràng, quá chi tiết. Nhưng anh cũng không phải người thật, vì ánh sáng xuyên qua cơ thể anh. Anh chỉ là một bóng hình, một họa tiết được vẽ bằng sương mù và ánh trăng.
Anh ta không có khuôn mặt.
Đúng vậy. Anh có tất cả các đường nét của một người đàn ông hoàn hảo – cằm sắc nét, xương gò má cao, nhưng nơi lẽ ra là mắt, mũi và miệng lại chỉ là một khoảng trống mờ ảo, vô diện.
Thiên Y không hề sợ hãi, mà là kinh ngạc. Trong suốt cuộc đời nhìn thấy những linh hồn và ký ức, cô chưa bao giờ thấy một thực thể nào như thế này: Vô Hình nhưng Hiện Hữu.
Người đàn ông vô hình đó (mà sau này cô gọi là Sơn – Sơn trong suốt, Sơn trong gió) dường như nhận ra cô đang nhìn thấy anh. Anh bối rối, đưa tay lên kiểm tra khuôn mặt mình, một hành động vô ích vì bàn tay anh cũng trong suốt.
Anh ta không phát ra âm thanh. Anh chỉ tồn tại.
Thiên Y nhắm mắt lại, cố gắng đẩy hình ảnh đó ra. Khi cô mở mắt, Sơn vẫn ở đó, nhưng anh dường như đang tan chảy. Cơ thể anh run rẩy, những đường nét trở nên mờ ảo, giống như một bức tranh sơn dầu bị nước mưa làm nhòe đi.
Trong một khoảnh khắc hoảng loạn, Sơn đưa tay lên, cố gắng chạm vào cô. Bàn tay vô hình của anh lướt qua không khí, nhưng ngay khi nó chạm vào tia nắng mặt trời, nó lại càng tan biến nhanh hơn.
"Đừng đi," một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Thiên Y. Cô không nói, nhưng cô nghĩ.
Đáng ngạc nhiên, sự tan biến của Sơn chậm lại. Anh đứng yên, dường như bị neo giữ bởi chính suy nghĩ của cô.
Thiên Y hiểu ra: Cô không chỉ nhìn thấy anh; cô đang giữ anh lại.
Sơn, bằng cách nào đó, đã thoát ra khỏi Vùng Đệm Thời Gian, nơi anh bị mắc kẹt, nhưng anh đang bị kéo ngược trở lại bởi lực lượng của thực tại. Sự tập trung và Giác Quan Thứ Sáu mạnh mẽ của Thiên Y đã trở thành sợi dây liên kết duy nhất của anh với thế giới này.
Thiên Y đứng dậy, run rẩy bước lại gần anh.
"Anh là ai?" cô hỏi, giọng cô thì thầm.
Không có lời đáp. Nhưng Thiên Y cảm nhận được một làn sóng cảm xúc mạnh mẽ ùa vào tâm trí cô: sự cô đơn, sự hoảng loạn, và một khao khát tuyệt vọng được neo giữ.
Cô lùi lại một bước, nhưng ngay lập tức, bóng hình Sơn lại nhòe đi.
"Không, đừng đi!" Cô lập tức nghĩ.
Lần này, cô không chỉ nghĩ, cô còn đưa tay ra, cố gắng nắm lấy anh, dù biết là vô ích. Hành động đó, sự tập trung cảm xúc thuần túy đó, đã tạo ra một phản ứng bất ngờ.
Bóng hình của Sơn trở nên vững chắc hơn một chút. Và lần đầu tiên, Thiên Y cảm nhận được một sức nóng mơ hồ, lạnh lẽo, ngay vị trí bàn tay anh.
Sau đó, Sơn đưa tay lên, và Thiên Y cảm nhận được một luồng thông tin: một cái tên. Nó không phải âm thanh, mà là ký ức của một âm thanh.
"Sơn."
Đó là tên anh.
Sơn, hiện rõ hơn bao giờ hết, nhìn chằm chằm vào Thiên Y, ánh sáng phản chiếu trong đôi mắt vô hình của anh.
Anh biết anh cần cô. Và Thiên Y, với trái tim của một họa sĩ luôn khao khát tìm thấy cái đẹp trong sự hư vô, đã biết rằng cuộc đời cô sẽ không bao giờ giống như trước nữa.
Cô đã tìm thấy họa tiết linh hồn mà cô hằng khao khát. Nhưng cô không biết rằng, việc neo giữ anh lại cũng có nghĩa là cô đang tự mình bước vào một cuộc chiến chống lại thời gian, chống lại thực tại, và chống lại một tổ chức bí mật đang theo dõi từng hành động của cô.
Thiên Y hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào bóng hình vô diện nhưng vô cùng hiện hữu của Sơn.
"Tốt," cô thì thầm, "Nếu anh là Sơn, tôi là Thiên Y. Và tôi sẽ không để anh tan biến."
Cô biết, từ giây phút này, cô phải đưa ra một lựa chọn: hoặc là chạy trốn khỏi thực thể kỳ lạ này, hoặc là trở thành cầu nối duy nhất của anh với thế giới. Cô chọn vế thứ hai. Cô chọn tình yêu với một người mà cô không thể chạm vào.
Và khi cô quay lưng bước đi, bóng hình Sơn cũng lặng lẽ theo sau, không phải một cách ám ảnh, mà là một sự phụ thuộc tuyệt đối. Anh đã bước ra khỏi dòng chảy thời gian, và giờ đây, anh bị mắc kẹt trong thế giới của cô.