Sơn theo Thiên Y về đến căn hộ nhỏ của cô, nằm trên tầng gác mái của một tòa nhà cũ ở khu phố nghệ thuật. Anh đứng ở góc phòng, tĩnh lặng như một bức tượng điêu khắc bằng thủy tinh. Ánh sáng từ ngọn đèn bàn xuyên qua cơ thể anh, tạo ra những bóng mờ kỳ ảo trên tường.
Thiên Y không hề sợ hãi. Nỗi sợ hãi đã bị sự tò mò và lòng trắc ẩn lấn át. Cô đặt ba lô xuống, nhìn thẳng vào anh.
"Anh có thể nghe tôi nói không?" cô thì thầm.
Sơn không cử động, nhưng những đường nét vô hình trên gương mặt anh dường như đang tập trung vào cô.
Thiên Y tiến lại gần hơn. Khi cô đi qua anh, một luồng khí lạnh lướt qua, như thể cô vừa đi xuyên qua một cơn gió lạnh. Đó là cảm giác duy nhất về sự hiện diện vật lý của anh.
"Anh không thể nói chuyện," cô nói, tự suy luận. "Vậy anh giao tiếp bằng cách nào?"
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào một tấm kính cửa sổ. Sơn, với một nỗ lực rõ ràng, cũng đưa tay mình lên. Bàn tay vô hình của anh chạm vào tấm kính, và ngay lập tức, một lớp sương mù mỏng xuất hiện tại vị trí tiếp xúc. Anh dùng ngón tay mờ ảo của mình để viết lên đó một chữ.
"Suy nghĩ."
Thiên Y ngạc nhiên. Cô không phải nghe anh nói, mà là cảm nhận ý nghĩ của anh. Nó không phải là một giọng nói trong đầu, mà là một dòng ý thức thuần túy, không có âm thanh, không có ngôn ngữ.
"Anh là ai? Tại sao anh lại ở đó?" Thiên Y hỏi, nghĩ trong đầu.
Sơn lùi lại, viết lên kính những chữ cái run rẩy: "Vùng... Đệm... Thời... Gian."
Những từ đó đầy cảm giác hỗn loạn và cô độc, như thể chúng đã bị mắc kẹt ở đó hàng thế kỷ. Anh không thể nhớ quá khứ. Anh chỉ nhớ Vùng Đệm, một nơi không có thời gian, không có ký ức, nơi anh đã tồn tại cho đến khi Giác Quan của Thiên Y vô tình tạo ra một cầu nối.
Thiên Y ngồi xuống chiếc ghế sofa. "Vậy anh là gì? Linh hồn? Hồn ma?"
Lớp sương mù trên kính tan biến, rồi lại xuất hiện với một từ mới: "Họa... Tiết... Linh... Hồn."
Thiên Y cảm thấy sởn gai ốc. Anh không phải là một linh hồn, anh là một họa tiết, một mảnh ghép của thực tại đã bị lạc mất. Cô đã luôn tìm kiếm những "họa tiết" này cho bức vẽ của mình, và bây giờ, cô đã tìm thấy một họa tiết có thể giao tiếp.
Đêm đó, họ đã dành hàng giờ để "nói chuyện" bằng sương mù và ý nghĩ. Thiên Y đặt câu hỏi, và Sơn cố gắng trả lời. Anh giải thích về sự tan biến của mình. Anh không phải đang chết đi, mà là đang hòa tan vào hư vô. Sự tồn tại của anh, giống như một bức tranh được vẽ bằng cát, cần một lực neo giữ để không bị thổi bay.
"Và tôi là lực neo giữ đó?" Thiên Y hỏi, nghĩ trong đầu.
Sơn viết lên kính: "Chỉ... khi... cô... tin... vào... tôi."
Niềm tin của cô, sự tập trung của cô, chính là nguồn năng lượng giữ anh lại. Và vì vậy, họ đã tạo ra những quy tắc đầu tiên cho mối quan hệ kỳ lạ này:
Thiên Y phải luôn nghĩ về Sơn. Nếu cô mất tập trung, anh sẽ trở nên mờ ảo và có nguy cơ tan biến.
Sơn không thể nói. Anh chỉ có thể giao tiếp qua những phương tiện vật lý tạm thời (như sương mù) hoặc dòng ý thức.
Họ không được chạm vào nhau. Bất kỳ sự tiếp xúc vật lý nào cũng sẽ làm anh trở nên tan biến nhanh chóng hơn, như thể anh bị hút vào thực tại mà không có lớp bảo vệ.
Đó là một mối quan hệ đầy nghịch lý. Họ ở bên nhau, nhưng lại không thể ở bên nhau. Anh luôn ở đó, nhưng cô không thể chạm vào anh.
Khi Thiên Y bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, cô nhìn Sơn, người vẫn đứng yên, lặng lẽ như một người bảo vệ vô hình.
"Anh ngủ bằng cách nào?"
Sơn không trả lời. Anh chỉ đơn giản là nhắm đôi mắt vô hình của mình lại. Anh không cần ngủ, nhưng anh cần sự nghỉ ngơi. Anh cần sự ổn định mà sự hiện diện của cô mang lại.
Thiên Y lấy giấy và bút chì ra. Cô bắt đầu phác thảo Sơn. Từng đường nét, từng chi tiết trên trang giấy, cô cố gắng tái hiện lại hình dáng mờ ảo của anh. Lạ lùng thay, mỗi nét vẽ của cô, mỗi sự tập trung của cô vào hình dáng của anh, lại khiến anh trở nên rõ nét hơn một chút. Màu sắc của cơ thể anh không còn là một bóng mờ xám xịt, mà có một chút ánh sáng xanh tím lấp lánh.
Sơn cảm nhận được điều đó. Anh mở mắt, và Thiên Y thấy một cảm xúc trôi nổi trong dòng ý thức của anh: sự biết ơn.
Cô đã tìm thấy một cách để "neo giữ" anh lại, một cách để làm anh trở nên "thực tế" hơn. Mỗi nét cọ, mỗi đường chì của cô là một họa tiết được thêm vào linh hồn của anh, từng chút một kéo anh ra khỏi Vùng Đệm.
Khi Thiên Y chuẩn bị đi ngủ, cô nhìn Sơn lần cuối. Anh vẫn đứng ở góc phòng, không di chuyển. Cô không cảm thấy cô đơn. Căn phòng, thay vì bị ám ảnh, lại trở nên ấm áp một cách kỳ lạ. Cô biết mình đã có một người bạn đồng hành. Một người bạn, một người lạ, một bóng hình, và một mục tiêu để vẽ lên.
Thiên Y không biết rằng, Giác Quan Thứ Sáu của cô đã không chỉ tìm thấy một thực thể vô hình, mà còn tìm thấy một định mệnh đã được sắp đặt từ rất lâu trước đó. Và hành trình để biến một Họa Tiết Linh Hồn trở thành hiện thực sẽ đầy rẫy nguy hiểm và những bí mật của thời gian.