Linh Nhi ngồi giữa căn phòng nhỏ của mình, ánh nắng cuối chiều len qua khe cửa sổ, phủ lên những chồng sách cũ và lọ trà đã nguội. Từ hôm qua, nàng đã tìm thấy một chiếc hộp gỗ kỳ lạ trong tiệm đồ cổ ở phố cổ. Cảm giác tò mò xen lẫn hồi hộp khiến tim nàng đập nhanh hơn bình thường.
Chiếc hộp không lớn, chỉ vừa đủ đặt một bàn tay, nhưng trên nắp khắc những hoa văn tinh xảo mà Linh Nhi chưa từng thấy. Khi chạm vào bề mặt, nàng cảm nhận một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng, khiến tay nàng run lên. “Chắc là do gió… hay là do mình căng thẳng quá,” Linh Nhi tự nhủ, cố gắng bình tĩnh, nhưng mắt vẫn dán chặt vào những họa tiết kỳ lạ.
Cuối cùng, với một luồng hít thở sâu, Linh Nhi nâng nắp hộp lên. Bên trong là một viên đá màu xanh lấp lánh như pha lê, phát ra ánh sáng yếu ảo như đang thở. Linh Nhi hơi sững lại, đôi mắt mở to, không thể rời khỏi viên đá. Bỗng nhiên, từ đá phát ra một luồng sáng chói lòa, xung quanh căn phòng như rung lên, đồ vật bay lơ lửng.
“Á…!” Linh Nhi hét lên, nhưng trước khi kịp phản ứng, một cơn xoáy sáng cuốn lấy cơ thể nàng. Mọi thứ xung quanh mờ dần, chỉ còn lại cảm giác như đang trôi giữa một khoảng không vô tận. Tim nàng đập mạnh, hơi thở rối loạn, từng sợi tóc như bị kéo căng. Linh Nhi nắm chặt viên đá, cố bấu víu vào thứ duy nhất quen thuộc.
Khi mắt nàng mở ra lần nữa, không gian đã hoàn toàn thay đổi. Thay vì căn phòng nhỏ với mùi trà và sách cũ, trước mắt Linh Nhi là một khu rừng rậm rạp, ánh sáng lọt qua những tán lá xanh biếc, chiếu xuống mặt đất trải đầy hoa dại. Không khí trong lành, xen lẫn mùi nhựa cây và hương hoa thanh mát. Chim rừng hót líu lo, tạo thành một bản nhạc du dương khiến Linh Nhi khó thở vì ngạc nhiên.
“Đây… đây là đâu?” Nàng lẩm bẩm, giọng run run. Linh Nhi đứng lên, bước đi cẩn trọng trên mặt đất mềm, cảm giác từng bước chân như đang chạm vào một thế giới hoàn toàn khác với thành phố quen thuộc. Cỏ dại dường như phát sáng nhẹ dưới ánh nắng, còn những bông hoa màu tím và xanh biếc rực rỡ khiến Linh Nhi muốn cúi xuống ngắm từng cánh.
Nhưng cảm giác yên bình không kéo dài lâu. Một tiếng rên rỉ kỳ lạ vang lên từ phía trước, khiến Linh Nhi giật mình. Nàng nín thở, nhón gót đi về hướng âm thanh. Giữa rừng, một sinh vật to lớn, da phủ vảy ánh bạc, mắt đỏ rực, đang mắc kẹt trong bẫy bằng dây leo dày. Linh Nhi sợ hãi lùi lại vài bước, nhưng linh cảm mách bảo nàng không thể bỏ mặc nó.
“Ừm… để tôi giúp cậu.” Linh Nhi bước tới, thận trọng cắt những sợi dây leo. Sinh vật rên rỉ, cọ cọ vào tay nàng, nhưng không hề hung dữ. Nàng cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ truyền từ sinh vật vào tay, ấm áp và dịu dàng. Khi sợi dây cuối cùng được tháo ra, sinh vật quay lại, cúi đầu như cảm ơn, rồi bất ngờ… biến mất trong một làn sương mỏng.
Linh Nhi đứng đó, tim đập loạn, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chưa kịp trấn tĩnh, một luồng gió lạnh thốc qua, mang theo tiếng cười lạnh lùng, âm vang khắp khu rừng. Từ trong sương mù, một bóng người xuất hiện. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy ai đẹp như vậy. Anh cao, dáng người cân đối, mắt như băng, mái tóc đen dài thắt gọn sau gáy. Ánh mắt anh khi nhìn Linh Nhi khiến nàng như đóng băng, tim nhói lên lạ thường.
“Người lạ… sao lại xuất hiện ở đây?” giọng nói ấy vang lên, trầm nhưng khiến không gian rung lên. Linh Nhi lắp bắp: “Tôi… tôi không biết… tôi… tôi không biết mình đến đây bằng cách nào…”
Người đàn ông không hề cười, chỉ nhíu mày, bước tới gần. “Đừng lo. Nhưng người không nên đi lang thang một mình trong rừng này. Nó không an toàn.” Anh dừng lại, nhìn Linh Nhi chăm chú. “Tên cô là gì?”
“L-Linh Nhi,” nàng thốt ra, vẫn run rẩy.
Anh gật đầu nhẹ, ánh mắt dịu đi một chút. “Tôi là Thần Yến. Theo tôi, tôi sẽ dẫn cô đến nơi an toàn.”
Dù Linh Nhi chưa biết phải tin anh đến mức nào, trực giác mách bảo rằng cô nên đi theo. Bởi vì từ lúc xuất hiện trong thế giới lạ này, Linh Nhi cảm thấy một sợi dây vô hình liên kết cô và Thần Yến, một cảm giác vừa sợ vừa tò mò, vừa lạ vừa quen.
Hai người bước vào sâu hơn trong rừng, nơi ánh sáng chiếu qua những tán lá, tạo thành những dải sáng vàng óng trên mặt đất. Linh Nhi không thể rời mắt khỏi Thần Yến – vừa cao lãnh, bí ẩn, vừa có chút gì đó khiến trái tim nàng nhói lên. Còn Thần Yến, dường như cũng quan sát cô, nhưng không biểu lộ nhiều cảm xúc, chỉ thỉnh thoảng ánh mắt lướt qua, khiến Linh Nhi vừa lo lắng vừa muốn hiểu anh hơn.
Khi mặt trời dần lặn, rừng chuyển sang màu tím dịu, Thần Yến dẫn Linh Nhi đến một khu vực có hồ nước trong xanh, xung quanh là những tảng đá phủ rêu và những cây cổ thụ sừng sững. Nơi đây yên tĩnh đến mức Linh Nhi có thể nghe được nhịp thở của mình, nghe tiếng nước chảy róc rách, và cảm nhận sự kỳ diệu của thế giới mà mình vừa bước vào.
“Cô có thể nghỉ ngơi ở đây,” Thần Yến nói. “Đêm nay, tôi sẽ canh cho cô. Cô cần làm quen với thế giới này, và… tôi nghĩ, cô sẽ cần nhiều thời gian để hiểu khả năng của mình.”
Linh Nhi ngồi xuống bên bờ hồ, nhìn vào ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. Tim nàng vẫn đập loạn, nhưng một phần nào đó, nàng cảm thấy bình yên. Dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng Linh Nhi biết rằng cuộc đời mình đã thay đổi hoàn toàn. Và cô, Linh Nhi, vừa bước vào một hành trình kỳ diệu, nơi tình yêu, phiêu lưu và bí ẩn chờ đợi ở mỗi bước chân.
Trong bóng đêm, Thần Yến đứng cách cô một khoảng, ánh mắt nhìn theo bóng Linh Nhi với vẻ gì đó khó tả, như vừa tò mò vừa thận trọng. Chỉ có rừng và tiếng nước chảy là chứng kiến khoảnh khắc đầu tiên của một mối nhân duyên định mệnh…