Ánh trăng vẫn phủ nhẹ mặt hồ khi Linh Nhi chầm chậm nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhưng giấc ngủ không trọn vẹn, trong mơ nàng thấy những luồng sáng xanh lóe lên trong rừng, tiếng nước chảy hòa với tiếng nhạc kỳ lạ, như đang gọi nàng bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Khi mắt mở ra, bầu trời đã chuyển sang sắc hồng nhạt, mặt hồ lấp lánh ánh sáng ban mai, khiến Linh Nhi choáng ngợp.
“Người dậy rồi à?” Thần Yến đứng cách nàng vài bước, áo choàng đen bay nhẹ theo gió. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng nhưng không còn vẻ căng thẳng như tối qua.
“Dạ… tôi… tôi vẫn ổn,” Linh Nhi lí nhí, nhưng trong lòng vừa háo hức vừa hồi hộp. Nàng không biết mình sẽ bước vào những điều gì tiếp theo, nhưng trực giác mách bảo rằng hôm nay sẽ là ngày quan trọng.
Thần Yến gật đầu, không nói thêm, chỉ đưa tay ra hiệu nàng đi theo. Hai người rời bờ hồ, tiến vào sâu trong rừng, nơi cây cối xanh biếc chen chúc, những bông hoa đủ màu sắc nở rực rỡ, hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp không gian. Cảm giác như bước vào một bức tranh sống, khiến Linh Nhi không khỏi thốt lên: “Đẹp quá… thật không thể tin nổi.”
“Đẹp, nhưng không phải nơi nào cũng an toàn,” Thần Yến nhắc nhở, ánh mắt quét nhanh xung quanh. “Cô cần biết cách di chuyển và sử dụng khả năng của mình, nếu không, rủi ro sẽ rất lớn.”
Linh Nhi nhìn anh, trong lòng vừa sợ vừa tò mò. “Khả năng của tôi…?” Nàng lẩm bẩm. Suốt đêm qua, nàng cảm nhận một thứ gì đó kỳ lạ trong người, một luồng năng lượng ấm áp chảy dọc cánh tay khi chạm vào sinh vật bị thương. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng đó là… một khả năng đặc biệt.
Thần Yến dừng lại trước một lùm cây thấp, nơi những ánh sáng nhỏ xanh lam nhấp nháy. “Hãy thử đi. Cô sẽ thấy khả năng của mình không chỉ là may mắn hay tình cờ.” Anh giơ tay chỉ vào một sinh vật nhỏ, một con thú rừng bị thương nặng, nằm co ro dưới tán lá. Mắt nó nhìn Linh Nhi đầy cầu cứu.
Linh Nhi hít một hơi thật sâu, chậm rãi bước tới. Khi tay nàng chạm vào lưng sinh vật, một luồng ấm áp lan tỏa, như có ánh sáng xanh lấp lánh chạy khắp cơ thể nàng. Sinh vật rên rỉ một tiếng nhẹ, dần dần đứng vững, rồi nhảy lên, nhìn nàng như muốn nói lời cảm ơn.
“Cô… cô làm được sao?” Thần Yến hỏi, giọng trầm thấp nhưng có vẻ khó tin.
“Có vẻ… tôi không biết mình làm được…” Linh Nhi thốt ra, mắt ngấn lệ vì vừa sợ vừa vui. Nàng nhận ra rằng khả năng này không chỉ là may mắn, mà là một phần bản thân nàng từ trước tới nay chưa khám phá.
Thần Yến quan sát nàng một lúc lâu, rồi bất ngờ nở một nụ cười rất nhẹ, lần đầu tiên Linh Nhi nhìn thấy. “Tốt. Nhưng sức mạnh lớn cũng đi kèm trách nhiệm lớn. Nếu không học cách kiểm soát, nó sẽ gây nguy hiểm cho cô và những người xung quanh.”
Linh Nhi gật đầu, trong lòng vừa căng thẳng vừa háo hức. Cô chưa từng nghĩ rằng cuộc sống bình thường ở thành phố của mình lại biến thành một thế giới kỳ diệu đầy phép thuật, sinh vật thần bí và bí ẩn.
Hai người tiếp tục đi, rừng dần mở ra một thung lũng nhỏ, nơi ánh sáng ban mai chiếu xuyên qua những tán cây cao, tạo thành những dải sáng lung linh. Ở giữa thung lũng là một ngôi nhà bằng gỗ tinh xảo, mái ngói cong vút, xung quanh là vườn hoa rực rỡ và suối nhỏ róc rách.
“Đây là nơi tộc của tôi sinh sống,” Thần Yến nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy tự hào. “Cô sẽ ở đây vài ngày, làm quen với cách sống, và học cách kiểm soát năng lực của mình.”
Linh Nhi bước vào, mắt mở to trước vẻ đẹp tinh tế của kiến trúc. Từng chi tiết, từ cửa sổ đến lan can, đều được chạm khắc tinh xảo với hình ảnh hoa lá, chim muông, tỏa ra khí chất thần bí nhưng thanh bình. Nàng không khỏi thầm nghĩ: “Thật không thể tin mình đang ở một nơi như thế này.”
Một người phụ nữ trung niên xuất hiện từ phía trong nhà, nở nụ cười ấm áp. “Chào mừng cô, Linh Nhi. Ta là Mẫu Dung, trưởng tộc, người sẽ hướng dẫn cô trong những ngày tới.” Giọng bà dịu dàng nhưng uy nghiêm, khiến Linh Nhi vừa kính nể vừa cảm thấy an toàn.
“Dạ, cảm ơn bà,” Linh Nhi cúi đầu, vẫn còn bối rối.
Mẫu Dung tiến đến gần, đặt tay lên vai nàng. “Cô có năng lực chữa lành. Đó là một món quà quý giá, nhưng cũng là thử thách lớn. Học cách kiểm soát nó, và cô sẽ hiểu được sức mạnh thật sự bên trong mình.”
Linh Nhi gật đầu, ánh mắt kiên định. Nàng biết rằng mình đã bước vào một hành trình không thể quay lại, nhưng trái tim lại dâng lên cảm giác phấn khích lạ thường. Mọi thứ xung quanh, từ rừng, hồ, ngôi nhà cho đến con người và sinh vật thần bí, đều khiến nàng muốn khám phá, muốn hiểu, muốn sống trọn vẹn từng khoảnh khắc.
Trong những ngày tiếp theo, Linh Nhi bắt đầu học cách điều khiển năng lực, thực hành chữa lành cho các sinh vật bị thương trong tộc. Thần Yến luôn ở bên, quan sát và hướng dẫn, đôi khi ánh mắt anh lướt qua nàng, khiến Linh Nhi đỏ bừng cả mặt. Nhiều lần, trong lúc luyện tập, tay họ chạm nhau vô tình, khiến cả hai đều cảm nhận một luồng điện lạ chạy qua.
Một buổi chiều, khi Linh Nhi đang giúp một con chim thần bị thương, Thần Yến bước tới, giọng trầm thấp: “Cô có biết không, không phải ai cũng có thể cảm nhận và chữa lành sinh vật như cô. Đây là món quà chỉ dành cho những tâm hồn đặc biệt.”
Linh Nhi nhìn anh, tim nhói lên lạ thường. “Vậy… tôi phải học nhiều hơn nữa sao?”
“Đúng. Nhưng không phải chỉ học phép thuật, mà còn học cách tin vào bản thân. Khi cô hiểu rõ bản thân, sức mạnh sẽ tuôn trào tự nhiên.” Anh nắm lấy tay nàng một thoáng, ánh mắt sâu thẳm như muốn truyền đến nàng một niềm tin vững chắc.
Cảnh tượng ấy, giữa ánh chiều tà, hồ nước lung linh và rừng xanh, khiến Linh Nhi cảm thấy một điều chưa từng trải qua: một cảm giác vừa an toàn vừa dường như đang bị kéo vào một mối duyên định mệnh mà nàng chưa thể lý giải.
Và từ khoảnh khắc đó, Linh Nhi hiểu rằng, mình không chỉ bước vào một thế giới kỳ diệu, mà còn bước vào một cuộc hành trình thay đổi cuộc đời, nơi phép thuật, sinh vật thần bí, tình cảm và những bí ẩn chờ đợi từng ngày.