hoa tình giữa trần thế

Chương 9: Máu trăng trong màn đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh đã lên từ lâu, nhưng thung lũng Linh vẫn phủ một màu sương nhạt. Sau đêm dài cháy đỏ, nơi đây chỉ còn lại tro tàn, vết cháy đen trên đá và những thân cây gãy đổ. Mùi khói, mùi đất, mùi máu hòa trộn, nặng đến nghẹt thở.

Trong một gian điện đã sụp nửa mái, Linh Nhi ngồi bên cửa sổ, mắt dõi ra xa. Tóc cô buộc hờ, những sợi tơ mảnh lay nhẹ trong gió sớm. Trên cổ tay, vết sáng mờ của linh trận vẫn chưa tan hết, thỉnh thoảng lại lấp lánh như ánh sao rơi.

Ba ngày rồi kể từ khi trận chiến kết thúc.

Ba ngày, cô chưa hề rời khỏi nơi này.

Mỗi sáng, tiếng chim non gọi nhau trên mái vỡ, ánh sáng xuyên qua khe gạch phủ lên làn da nhợt nhạt của cô. Cô đã sống sót, nhưng không còn như trước. Linh lực trong người giờ đây dày đặc, mạnh mẽ, và… lạnh lẽo hơn.

Mỗi khi nhắm mắt, cô lại thấy những mảnh linh quang vàng tan vào không trung, nghe tiếng Linh Hổ vọng lại từ sâu trong tâm trí:

“Máu ngươi là cầu nối của hai thế giới. Nhưng cầu nối… luôn là nơi đầu tiên đổ sập.”

Linh Nhi nắm chặt bàn tay, cảm giác lạnh buốt từ lòng bàn tay truyền lên tận tim. Cô chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói ấy, chỉ biết rằng mỗi lần vận linh lực, cơ thể lại run lên — như có dòng máu lạ đang chảy song song trong huyết mạch.

Ngoài kia, tiếng bước chân khẽ vang. Cánh cửa đá nặng nề mở ra.

Thần Yến bước vào.

Hắn mặc áo đen đơn giản, vạt áo vương tro, mái tóc vẫn buộc cao như mọi khi. Gương mặt hắn có chút xanh xao, nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường. Hắn đặt bát cháo linh thảo còn nóng xuống bàn, giọng trầm thấp:

“Cô lại không ăn gì sao?”

Linh Nhi quay lại, khẽ mỉm cười.

“Ta không đói.”

Hắn cau mày, nhưng không nói thêm. Lặng lẽ ngồi xuống đối diện. Trong yên lặng, chỉ có tiếng gió và tiếng hơi thở đan xen.

Một lúc sau, Linh Nhi khẽ lên tiếng:

“Bên ngoài thế nào rồi?”

“Linh Tộc đã bắt đầu dọn lại tàn tích.” Thần Yến đáp, mắt nhìn ra xa. “Phần lớn đã rút lui vào rừng sâu. Tà linh biến mất hoàn toàn.”

“Còn thương vong?”

Hắn im lặng một lúc. “Hơn nửa.”

Linh Nhi cúi đầu, đôi mắt long lanh nước. Họ đã sống sót, nhưng cái giá quá đắt.

“Ta đáng lẽ phải mạnh hơn…” cô khẽ nói, giọng nghẹn.

Thần Yến nhìn cô thật lâu. “Cô đã làm hơn cả những gì có thể. Không ai có thể trách cô.”

“Nhưng ta vẫn thấy…”

Cô ngừng lại khi bàn tay hắn nhẹ đặt lên vai. Cảm giác ấm áp ấy khiến cô giật mình, ngẩng đầu. Trong ánh sáng buổi sớm, gương mặt hắn dịu lại, đôi mắt sâu và trầm, như đang chứa cả trời thương nhớ.

“Linh Nhi,” hắn nói khẽ, “đừng tự trách. Chỉ cần cô còn ở đây, đó đã là điều quý giá nhất rồi.”

Cô muốn nói gì đó, nhưng lời nghẹn nơi cổ. Trái tim run lên vì một thứ cảm xúc vừa ngọt ngào vừa đau đớn.

Chiều xuống, mưa lất phất. Linh Nhi ngồi bên ngoài điện, nhìn những giọt nước rơi trên bậc đá. Từng giọt vỡ tung, phản chiếu ánh vàng trong đôi mắt cô.

Từ xa, cô thấy Thần Yến đang nói chuyện với các trưởng lão còn sống sót. Hắn trông bình thản, nhưng dáng đi hơi khập khiễng. Cô nhận ra, mỗi khi hắn quay đi, tay hắn lại khẽ chạm vào ngực — nơi có vết thương cũ từ trận chiến.

Cô đứng dậy, bước ra khỏi điện, cơn mưa lạnh thấm ướt tóc.

“Thần Yến!”

Hắn quay lại, đôi mắt tối sâu.

“Vết thương của ngươi chưa lành. Sao không nghỉ?”

“Không sao.” Hắn cười nhạt. “Chỉ là một chút linh khí rối loạn.”

“Đừng giấu ta.” Cô bước đến gần, bàn tay nhỏ khẽ nắm lấy cổ tay hắn. “Ta cảm nhận được linh khí trong ngươi không ổn định.”

Hắn im lặng. Dưới lớp áo, linh mạch hắn thực sự đang rung loạn.

“Cô không cần lo.”

“Ta lo, vì ngươi từng liều mạng vì ta.”

Cô nói, giọng nhẹ mà kiên quyết.

Mưa vẫn rơi, làm ướt mái tóc dài của cả hai. Trong khoảnh khắc ấy, hắn khẽ thở ra, đôi mắt ánh lên tia mệt mỏi mà cô chưa từng thấy.

“Linh Nhi,” hắn khẽ nói, “có lẽ cô đúng… linh khí trong ta đang thay đổi.”

“Thay đổi?”

Hắn gật nhẹ. “Sau trận chiến, ta cảm thấy… có một nguồn năng lượng khác thức dậy trong người. Không phải của Linh Tộc.”

Cô sững lại. “Là… Dạ Tộc?”

Hắn khẽ nhắm mắt. “Có lẽ thế.”

Im lặng bao trùm. Gió mang theo hơi ẩm lạnh cắt qua da thịt.

“Ngươi đã biết điều đó từ trước?” Cô hỏi, giọng run.

“Ta từng nghi ngờ. Nhưng không chắc.” Hắn mở mắt, nhìn cô thẳng. “Linh Nhi, huyết mạch của ta là lai tạp — một nửa Linh, một nửa Dạ. Vì vậy… ta không bao giờ thuộc trọn về nơi nào cả.”

“Nhưng ngươi vẫn cứu họ. Cứu cả ta.”

“Vì cô là ánh sáng duy nhất khiến ta nhớ mình vẫn là người.”

Câu nói ấy khiến tim Linh Nhi nhói lên. Cô khẽ lùi, ánh mắt chao đảo giữa xúc động và hoang mang.

“Vậy nếu một ngày, máu Dạ trong ngươi trỗi dậy… ngươi sẽ thế nào?”

Thần Yến không trả lời ngay. Một tia sét lóe lên phía xa, ánh sáng trắng quét qua gương mặt hắn — nửa sáng, nửa tối.

“Khi ấy,” hắn nói khẽ, “có thể ta sẽ không còn là ta nữa.”

Đêm xuống, mưa vẫn chưa dứt.

Linh Nhi không ngủ. Cô ngồi trong gian phòng nhỏ, nhìn ngọn nến lay động. Trong đầu vẫn vang tiếng nói của hắn.

“Không còn là ta nữa…”

Cô siết chặt tay. Cảm giác sợ hãi lan khắp lồng ngực. Lần đầu tiên cô nhận ra, bên dưới lớp bình thản và kiên định của Thần Yến là một vực sâu cô chưa từng thấy — và vực sâu ấy đang mở ra.

Một tiếng động nhỏ khiến cô quay đầu. Cửa khẽ mở.

Thần Yến đứng đó, ánh mắt dịu lại. “Ta đánh thức cô sao?”

“Không,” cô đáp, “ta cũng không ngủ được.”

Hắn tiến vào, mang theo hơi mưa lạnh. “Ta chỉ muốn xem cô thế nào. Linh khí của cô chưa ổn định.”

“Ngươi lo cho ta, còn bản thân thì sao?”

Hắn khẽ cười, không đáp. Ngồi xuống cạnh cô, hắn đưa cho cô một mảnh ngọc màu xanh lam. “Giữ lấy. Khi linh lực dao động, nó sẽ giúp cô ổn định tâm mạch.”

Linh Nhi cầm lấy, ngọc lạnh ngắt nhưng dịu dàng. “Cảm ơn.”

Họ ngồi yên, chỉ nghe tiếng mưa ngoài hiên.

Một lúc, Linh Nhi khẽ nói:

“Thần Yến… nếu một ngày, ngươi thực sự mất kiểm soát, ta sẽ không để ngươi một mình.”

Hắn quay sang, ánh nhìn như dừng lại thật lâu trên gương mặt cô. “Cô không sợ sao?”

“Ta sợ,” cô cười nhẹ, “nhưng sợ mất ngươi hơn.”

Trong ánh nến, nụ cười ấy khiến tim hắn run lên. Hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ khẽ thở dài, vươn tay chạm nhẹ vào mái tóc cô.

“Cô thật ngốc.”

“Ngươi nói câu đó bao nhiêu lần rồi?”

“Bao nhiêu cũng không đủ.”

Cả hai bật cười, tiếng cười lẫn trong mưa, ấm áp lạ thường.

Khi hắn rời đi, Linh Nhi vẫn ngồi đó, nhìn mảnh ngọc trong tay. Ánh sáng từ ngọc khẽ rung lên — và bất ngờ, một tia sáng đỏ nhỏ lóe lên từ bên trong.

Cô giật mình. Linh khí trong ngọc vốn thuần lam, sao lại có sắc đỏ?

Cô đưa ngọc gần ánh nến, ánh sáng đỏ càng rõ hơn — như một giọt máu đang lẫn bên trong, chảy chậm rãi.

Tim cô đập mạnh.

“Không thể nào…”

Cô lập tức vận linh lực dò xét. Một luồng khí lạ lập tức phản ứng — mạnh, nặng, và tối.

Linh Nhi rút tay lại, mặt tái đi. Linh khí ấy — không phải của Linh Tộc. Là Dạ khí.

Ngọc này… từng được tắm trong máu Dạ Tộc.

Và chỉ có người sở hữu dòng máu đó mới có thể khiến nó sáng lên như ban nãy.

Cô đứng lặng, ngọn nến chao đảo. Trong đầu vang vọng những lời Thần Yến nói.

“Có thể ta sẽ không còn là ta nữa.”

Một cơn gió mạnh thổi qua, tắt ngọn nến. Phòng chìm trong bóng tối.

Linh Nhi siết chặt mảnh ngọc, trong lòng dâng lên nỗi sợ mơ hồ — không phải vì tà linh, mà vì người cô đang yêu.

Nếu dòng máu trong hắn thực sự là Dạ, thì sự thức tỉnh đó… có thể cướp đi hắn mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×