Gió rít lên dữ dội, mùi khói và linh khí cháy khét hòa vào nhau. Cả thung lũng Linh Tộc chìm trong ánh đỏ của lửa và tiếng gào thét của tà linh. Những sinh vật dị hình, thân thể phủ lớp sương đen, gào rú khi lao vào những chiến binh đang chống cự tuyệt vọng.
Trên đỉnh núi, Thần Yến đứng một mình giữa chiến trường. Áo choàng đen của hắn rách nát, mái tóc dài dính máu, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo kiên định. Linh kiếm trong tay hắn tỏa sáng bạc, vẽ thành từng đường sáng cắt ngang không khí, mỗi nhát chém là một linh hồn tà ác bị xé tan.
Một tên trưởng tà linh, toàn thân phủ khói tím, nhe nanh cười gằn:
“Thần Yến, ngươi cố thủ vô ích. Khi Linh Nữ đã chết, huyết mạch tộc Linh không còn — Linh Giới này sẽ sụp đổ!”
Thần Yến im lặng, không trả lời. Hắn chỉ nâng kiếm, bước lên một bước, linh lực dâng trào. Một nhát chém bổ xuống, mặt đất nứt ra, gió cuộn thành bão.
Tên tà linh rít lên, thân thể bị xé nát trong ánh sáng trắng. Nhưng chưa kịp thở, Thần Yến khuỵu gối — máu từ môi hắn chảy ra. Hắn đã kiệt sức.
“Nếu cô ấy còn sống… ta sẽ không để bất kỳ ai hủy nơi này.”
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt chứa nỗi đau và hy vọng đan xen. Trong lòng, hình ảnh Linh Nhi vẫn hiện rõ — nụ cười, giọng nói, cái nhìn đầy ánh sáng.
“Linh Nhi… cô ở đâu rồi?”
Giữa lúc ấy, bầu trời trên cao bỗng nứt ra một khe sáng. Một luồng linh khí vàng rực đâm xuyên qua mây đen, chiếu xuống giữa chiến trường. Tà linh gào rú, rút lui bản năng như bị đốt cháy.
Ánh sáng ấy xoáy tròn, tụ lại thành hình người giữa không trung. Mái tóc dài tung bay, tà váy trắng ánh vàng, đôi mắt trong suốt phản chiếu linh lực vô tận.
“Linh… Nhi?”
Giọng Thần Yến run lên. Hắn không dám tin, không dám chớp mắt. Cô gái trước mắt hắn, tuy vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng khí tức đã hoàn toàn khác — linh lực trong cô như một dòng sông vàng đang tràn ngập không trung.
Linh Nhi đáp xuống, chân vừa chạm đất, ánh sáng quanh cô tan dần. Cô khẽ nhìn quanh, thấy khói, thấy máu, thấy thân thể ngã xuống của những chiến binh Linh Tộc — lòng cô thắt lại.
“Thần Yến…”
Giọng cô vang lên giữa tiếng gió, nhẹ đến mức chỉ hắn nghe thấy.
Hắn bước lên một bước, rồi dừng lại, mắt vẫn không rời khỏi cô. “Cô còn sống…”
“Ta đã hứa sẽ trở về.”
Cô mỉm cười, nước mắt khẽ rơi. Trong khoảnh khắc ấy, thế giới như lặng đi. Ngay cả tà linh cũng ngừng rít, chỉ còn ánh nhìn giữa hai người hòa vào nhau — sau ngàn kiếp, sau sinh tử, chỉ còn lại một khoảnh khắc này.
Thần Yến muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp, một tiếng gào thét dữ dội vang lên từ xa. Tà linh khổng lồ – chủ linh của vực – trồi lên khỏi mặt đất, thân cao như núi, hàng trăm cánh tay phủ khói đen quét ngang trời.
“Thánh huyết đã trở lại! Diệt nó!”
Cả bầu trời đỏ rực, khói đen quấn lấy, như muốn nuốt trọn Linh Nhi.
Thần Yến rút kiếm, chắn trước mặt cô.
“Cô không cần chiến đấu. Hãy rút lui — ta sẽ giữ chân nó.”
Linh Nhi lắc đầu, bước lên, giọng vững vàng:
“Không. Đây là trận chiến của cả hai ta.”
Ánh sáng trong đôi mắt cô bùng lên. Linh lực trong người trào ra, kết thành những sợi chỉ vàng xoay quanh. Cô giơ tay, niệm chú bằng tiếng cổ ngữ học từ Linh Giới Cổ.
Không trung rung chuyển, hàng ngàn cánh hoa linh vàng từ hư không rơi xuống, mỗi cánh hóa thành một mảnh linh trận bao quanh tà linh khổng lồ.
Thần Yến thoáng sững. “Đó là… Linh Giới Trận?”
“Là Linh Hổ dạy ta,” cô khẽ đáp, “và là cách duy nhất để phong ấn thứ này.”
Tà linh gào rít, tung hàng trăm cánh tay đánh tới. Linh Nhi nhắm mắt, dồn linh lực vào lòng bàn tay. Thần Yến lao lên, kiếm hắn chém vào những luồng khói đen, mở đường cho cô.
Ánh sáng và bóng tối va chạm, linh lực cuộn trào như bão tố. Đất đá bay, rừng núi sụp. Cô cảm thấy toàn thân nóng rực, nhưng trong lòng lại bình thản lạ thường.
“Nếu đây là số phận ta phải gánh…”
“…thì ta sẽ không trốn nữa.”
Cô mở mắt. Ánh vàng trong đồng tử rực lên, toàn thân tỏa sáng.
“Phong ấn — Khai!”
Từ bàn tay cô, một luồng sáng khổng lồ bắn lên trời, xuyên thẳng vào tim tà linh. Cả vùng đất rung chuyển. Tà linh thét lên đau đớn, rồi tan thành tro bụi giữa luồng sáng trắng.
Khi ánh sáng tan đi, Linh Nhi gục xuống.
“Linh Nhi!”
Thần Yến lao tới, đỡ lấy cô. Toàn thân cô lạnh ngắt, nhưng đôi môi vẫn khẽ mỉm cười.
“Ta… đã làm được rồi…”
“Cô ngốc…” Giọng hắn khàn đi. “Ta bảo đừng dùng hết linh lực mà.”
“Không sao.” Linh Nhi khẽ mở mắt, chạm tay vào má hắn. “Ta tin… chỉ cần còn sống, chúng ta sẽ lại thấy ánh bình minh.”
Thần Yến siết chặt tay cô, ánh mắt bừng sáng trong màn khói.
“Được. Vậy ta sẽ bảo vệ bình minh đó cho cô.”
Hắn đứng dậy, bế cô lên giữa chiến trường. Trên bầu trời, những tia sáng vàng còn sót lại bay lượn, hòa với khói lửa, tạo thành ánh cầu vồng nhạt.
Xa xa, các linh binh dần tụ lại, quỳ xuống trước cảnh tượng ấy. Tà linh đã biến mất. Bóng tối tan dần.
Một chiến binh khẽ nói trong gió:
“Linh Nữ… đã trở lại.”
Đêm đó, trong tòa điện đổ nát, Thần Yến đặt Linh Nhi nằm trên giường đá. Cô ngủ yên, hơi thở yếu nhưng đều. Hắn ngồi cạnh, ánh mắt không rời.
Ngoài kia, trăng rọi qua khung cửa vỡ, phủ lên khuôn mặt cô lớp sáng bạc.
Hắn khẽ chạm tay vào tóc cô, giọng nói chỉ đủ để mình nghe:
“Ta từng nghĩ thế giới này tàn nhẫn. Nhưng chỉ cần có cô, dù là địa ngục, ta cũng sẵn lòng ở lại.”
Cô khẽ mấp máy môi, như nghe được trong mơ:
“Thần… Yến…”
Tim hắn siết lại. Một giọt nước mắt rơi xuống gò má cô, hòa cùng ánh trăng.
Bên ngoài điện, gió mang theo hương hoa linh vừa nở sau cơn bão. Mỗi cánh hoa tỏa sáng nhẹ, như lời chúc mừng, như khúc ca hồi sinh.
Phía xa, Linh Hổ ẩn hiện trong bóng trăng, nhìn cảnh ấy khẽ gật đầu.
“Cuối cùng, con đã tìm thấy con đường của mình, Linh Nhi…”
Ánh sáng trong mắt nó mờ dần, rồi tan vào hư không, để lại màn đêm yên tĩnh.
Sáng hôm sau, khi tia nắng đầu tiên rọi vào thung lũng, Linh Nhi mở mắt. Thần Yến vẫn ngồi bên, tựa đầu vào tường, đã thiếp đi.
Cô khẽ cười, đưa tay chạm vào tóc hắn, thì thầm:
“Cảm ơn vì đã đợi ta…”
Ngoài kia, mặt trời nhô lên, chiếu sáng khắp vùng đất từng bị bao phủ bởi bóng tối.
Bình minh mà họ hứa với nhau, cuối cùng cũng đã đến.