hoa trong mộ

Chương 1: Máu trên gươm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Máu đã ngấm xuống đất, nhưng tên của kẻ hại nàng vẫn còn in trên gươm.

Trận chiến vừa kết thúc, bầu trời nhuộm đỏ như máu tươi. Tề Ngọc, vị tướng trẻ tuổi kiêu hùng bậc nhất trấn Đông, đứng trên chiến địa, hít một hơi dài. Gió thổi rối bời mái tóc đen, áo giáp dính đầy bụi bặm và máu, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng binh sĩ còn sống sót. Họ cúi đầu trước nàng, vừa kính vừa sợ. Nàng vốn dĩ là thanh kiếm sắc bén của triều đình, nhưng giờ đây, chính bàn tay nàng vừa chém hạ kẻ thù cũng sẽ không còn cơ hội tự vệ.

Chỉ một phút lơ là, một mũi giáo từ phía sau quất thẳng vào lưng nàng. Tê rần, nóng rát. Tề Ngọc quay người, nhưng đã quá muộn. Kẻ hãm hại nàng, hắn giấu dưới tấm áo quan trọng của triều, nụ cười lạnh lùng như băng. Máu từ vết thương thấm ướt tay áo nàng. “Ngọc nhi…” tiếng kêu khẽ vang lên trong đầu, nhưng không ai cứu được. Chỉ còn lại gió và tiếng thở hổn hển của nàng.

Ký ức về trận đánh, đồng đội ngã xuống, và sự phản bội, tất cả quấn lấy nàng như lưới thép. Chỉ vài giây ngắn ngủi ấy, Tề Ngọc nhận ra mình đã bị hãm hại. Không phải bởi kẻ thù, mà bởi người mà nàng từng đặt trọn niềm tin, người mà nàng nghĩ sẽ cùng mình bảo vệ trấn Đông.

Những tia sáng cuối cùng lụi dần. Máu loang đỏ trên đất, nóng bỏng và tê tái cùng một lúc. Tề Ngọc gắng gượng, từng hơi thở cuối cùng như muốn níu kéo chút sống còn mong manh. “Ta… sẽ… quay lại…” tiếng thề thốt yếu ớt thoát ra từ đôi môi tím tái.

Một hơi lạnh bừng tỉnh nàng. Ánh sáng trắng xóa xung quanh, mùi thuốc tắm hương thảo bốc lên. Tề Ngọc mở mắt, tim đập thình thịch. Không phải chiến trường, không phải máu, chỉ là căn phòng quen thuộc của Tề gia – nơi nàng đã sinh ra và lớn lên, một tiểu thư yếu đuối.

“Ta… ta không phải chết sao?” nàng khẽ thì thầm, tay chạm lên áo tay, nơi không còn vết thương, chỉ là vải lụa mềm mại của thân phận mới. Nhưng trong đầu, ký ức về trận chiến, máu, và sự phản bội vẫn còn nguyên vẹn. Tề Ngọc nắm chặt tay, biết mình đã trở lại mười năm trước, trở về tuổi mười tám, thân xác yếu ớt, nhưng linh hồn và kinh nghiệm võ tướng vẫn còn nguyên.

Cảm giác vừa sợ hãi vừa hưng phấn trào dâng. Đây là cơ hội duy nhất, cơ hội trả thù, sửa sai và ngăn chặn số phận oan nghiệt. Tề Ngọc đứng lên, bước chân nhẹ nhàng nhưng chắc chắn. Mọi âm mưu, mọi kẻ hãm hại, nàng sẽ nhớ hết, tính hết. Không còn sợ, không còn lùi bước.

Ngày đầu tiên trở lại, nàng phải học cách sống trong thân phận tiểu thư Tề gia. Cha nàng – Trấn thủ Tề gia – vẫn còn nặng nề bệnh tật, mẹ nàng nhút nhát và luôn lo sợ chính trị triều đình. Anh trai nàng, vốn hiền lành, không biết gì về chiến lược hay âm mưu quân sự. Tất cả đều là lợi thế và cũng là thử thách.

Tề Ngọc ngồi bên cửa sổ, nhìn ra cánh đồng rộng mênh mông, nơi nàng từng luyện kiếm ngày xưa trong ký ức. Gió thổi, mùi đất, mùi hoa và khói lửa trận chiến hòa lẫn trong tâm trí. Một kế hoạch dần hiện ra trong đầu nàng: thu thập thông tin, tìm đồng minh, và lật tẩy kẻ phản bội từng bước một.

Nhưng trước hết, nàng phải làm cho mọi người xung quanh tin rằng nàng vẫn là tiểu thư yếu ớt, dễ bảo và không đáng gờm. Đó sẽ là vỏ bọc hoàn hảo cho mưu kế trả thù.

Chiều hôm đó, Tề Ngọc ra vườn, nơi những bông hoa đang nở rộ. Mùi hương dễ chịu, dịu dàng, nhưng nàng không còn cảm giác bình yên. Ngay cả những bông hoa này, cũng nhắc nàng về cái chết và sự phản bội. “Ta sẽ làm cho kẻ hại trả giá… nhưng cũng sẽ không để dân trấn chịu đau khổ,” nàng tự nhủ, ánh mắt lấp lánh quyết tâm.

Bước chân nàng trên sỏi vườn vang lên, vừa nhẹ nhàng vừa uy nghi. Trong sâu thẳm, nàng biết trận chiến lớn nhất chưa bắt đầu. Đây không còn là chiến trường trước đây, mà là một trận mưu kế tinh vi, nơi chính trị và chiến thuật hòa làm một, nơi nàng vừa phải giấu bản lĩnh, vừa phải đoán trước động thái của kẻ thù.

Và kẻ đối đầu lớn nhất, Mạc Uy – tướng quân của phe đối địch, lạnh lùng, thông minh, sẽ xuất hiện. Nàng cảm nhận rằng, người này không chỉ là chướng ngại, mà còn là mảnh ghép duy nhất khiến hành trình trả thù và sống lại của nàng có ý nghĩa.

Đêm xuống, Tề Ngọc nằm trên giường, ánh trăng lướt qua song cửa. Máu trong ký ức vẫn còn nhói đau, nhưng trái tim nàng không còn sợ hãi. Cô mỉm cười nhạt, một nụ cười vừa lạnh lùng vừa quyết đoán.

“Máu đã đổ một lần… nhưng lần này, ta sẽ không để nó uổng phí.”

Bên ngoài, gió thổi qua những tán hoa, cành lá rung rinh như nhắc nhở nàng: trả thù là cần thiết, nhưng sống còn quan trọng hơn, và cũng là lúc nàng nhận ra rằng, để sống lại trọn vẹn, nàng sẽ phải đối mặt không chỉ với kẻ thù, mà còn với chính bản thân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×