Sáng hôm sau, Tề Ngọc rời khỏi phòng sớm hơn thường lệ, giả vờ lững thững ngắm vườn hoa như một tiểu thư vô tư. Ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua tán lá, chiếu lên những hoa bạch lan lung linh — hình ảnh thanh tao mà đau đớn, như một tấm vải mỏng che giấu vết sẹo. Nàng đi chậm, mắt lạnh nhưng bước đi uyển chuyển; mỗi động tác đều đã được luyện đến phản xạ qua hàng nghìn buổi tập từ kiếp trước. Trong lòng, nàng liệt kê những mảng thông tin cần thu thập: ai là người thân cận nhất của cha, quan lại nào hay lui tới trấn, ai có quyền lợi trong thương vụ quân lương gần đây, và — điều quan trọng nhất — tên người đã cắm mũi giáo sau lưng nàng.
Tề gia là một trấn nhỏ nhưng nhiều mưu toan. Quyền lực không nằm gọn ở một người, mà phân tán qua thị tộc, thương nhân, quan binh, và cả những kẻ sùng bái quyền lợi. Khi sống lại, nàng biết mình có lợi thế: ký ức ngày xưa như một bản đồ, biết chỗ đặt mìn, biết chỗ đâu là chỗ cần đặt chân. Điều cần nhất bây giờ là che giấu triệt để năng lực và thu thập thông tin từng chút một.
Buổi trưa, nàng xuống tiền đình, nơi tiệc trà cho khách thân cận thường diễn ra. Bề ngoài, Tề Ngọc cười nói nhẹ nhàng, bàn luận về dệt vải, hương trà, những câu chuyện đời thường khiến người khác dễ dàng hạ phòng vệ. Nhưng với đôi mắt tinh tường, nàng lắng nghe, đọc từng nét mặt, từng tiếng khẽ thở. Bên chiếc bàn cuối là Lục Trọng, một thương gia giàu có, người cung cấp lương thực cho trấn; đối diện là quan nội sử Hàn Tường, gầy và hay nhìn trộm vào sổ sách. Ở góc phòng, một thiếu niên thư sinh hay đến giúp việc cho quan lại, vẻ như chỉ là một nhân viên vô danh, nhưng hắn hay cúi đầu quá sâu khi nghe đến tên một quan lớn — điều này làm Tề Ngọc nhíu mày. Những chi tiết nhỏ như vậy, khi ghép lại, sẽ trở thành bức tranh lớn.
Chiều đến, nàng âm thầm đến kho lương của trấn. Truyền thuyết về những chuyến gạo “mất tích” không phải không có cơ sở. Tề Ngọc len vào bóng tối, giả vờ đi nhặt một bó củi, rồi lặng lẽ nhìn quanh. Thật ngạc nhiên: số lượng gạo báo cáo trong sổ sách và trong kho không khớp nhau. Có dấu hiệu chiếc kho đã bị kiểm kê không kỹ, có dấu vết cũ của vết lễ, và một mảnh vải thêu màu lam — loại chỉ phổ biến trong gia đình quan lớn nhất trấn. Một tiếng thở dài khe khẽ thoát ra khỏi nàng. Kẻ hại không chỉ muốn giết nàng, mà còn đang bòn rút người dân.
Khi mặt trời chạng vạng, nàng trở về phủ, giả vờ mệt mỏi, nằm dài đọc sách. Bỗng có tiếng gõ cửa. Người hầu báo: “Có khách đến, nói là tướng quân Mạc Uy — xin tiểu thư tiếp.” Tim Tề Ngọc khựng lại một nhịp. Mạc Uy — bóng đen lạnh lùng trong ký ức của nàng; tướng quân đối địch, người mà trong trận đánh cuối cùng giữa hai phe, chính là người chặt đầu mưu kế của nàng, là mảnh ghép kỳ lạ nhất: vừa là cản trở, vừa có thể là đồng minh.
Nàng chỉnh lại vóc dáng, buông mái tóc, nặn nụ cười tiểu thư. “Cho vào.” Giọng nói vang lên đều đặn, không gợn.
Mạc Uy bước vào phủ không rườm rà mà dứt khoát, áo bào màu tro, chân mang ủng bốt sẫm. Ánh mắt hắn như đá, nhìn thẳng vào Tề Ngọc như soi một viên ngọc dưới ánh sáng. Hắn chạm nhẹ nón, nụ cười không đặt lên môi — nụ cười lạnh như băng. Trước đây, khi còn là tướng, nàng từng đối diện hắn trên chiến trường, hiểu rõ tài mưu lược của hắn. Hắn không lộ cảm xúc, nhưng đã từng khiến hàng nghìn tinh binh gục ngã vì một câu mưu.
“Ta đến không phô trương,” Mạc Uy nói, giọng bình thản. “Ta nghe nói tiểu thư Tề gia ốm, đến thăm hỏi một chút.” Lời nói lạnh lùng nhưng có vẻ lịch sự — một cách chào hỏi có tính toán. Tề Ngọc không đáp ngay. Bề ngoài nàng nhún vai như tỏ ra mừng rỡ: “Mạc tướng quân tốt bụng, xin mời ngồi.” Lời nói mềm mại nhưng trong lòng nàng đã định sẵn: hãy nghe hắn nói, thu thập từng chữ, từng ý.
Mạc Uy ngồi, đôi mắt vẫn không rời, nhìn xuống bàn trà. “Gạo của trấn có chuyện,” hắn bắt đầu, không vòng vo. Một câu nói đơn giản nhưng khiến Tề Ngọc trợn tròn mắt. “Ta nghe đồn có người lợi dụng việc kiểm kê để bòn rút, khiến quân lương giảm. Nếu trấn mất lương, dân chịu đói, quân khó bền. Đây là chuyện nghiêm trọng.” Hắn đưa ra thông tin như một viên đá ném xuống ao nước — gợn lan nhanh.
Tề Ngọc giả ngạc nhiên, thản nhiên: “Điều đó… thật đáng lo. Nhưng ngài tướng lấy được nguồn tin ở đâu?” Hắn nhướng mày, đáp: “Nguồn tin là từ quân sĩ phía bắc, có ai đó bán thông tin. Nhưng ta không đến để cáo buộc ai, chỉ muốn biết tiểu thư có biết điều gì không.” Lời hắn trầm, như thể muốn dò phản ứng.
Cuộc trò chuyện chuyển sang nhiều lớp nghĩa. Mạc Uy không nắm bắt sự thù hằn cá nhân — hắn nói về trấn, về việc duy trì an ninh. Tề Ngọc lắng nghe, lục trong ký ức để ghép nối: kho lương mất mát, mảnh vải lam, gương mặt giấu sau áo quan mà nàng nhìn thấy trong trận chiến — và khuôn mặt hắn, thản nhiên ở trước mặt nàng. Một ý nghĩ lóe lên: liệu Mạc Uy có biết gì nhiều hơn? Hay hắn chỉ là một quân nhân lạnh lùng, vô can?
Trước khi rời đi, Mạc Uy đặt lên bàn một viên ngọc nhỏ màu xanh, ánh trong mờ như đá mắt mèo. Hắn khẽ nói: “Đây là của quân sĩ bắc phương, được tìm thấy gần kho. Không biết có liên quan tới tiểu thư hay không?” Hắn nhìn thẳng vào nàng như dò lòng. Tề Ngọc bật cười, cười như một tiểu thư vô tư: “Ngọc đẹp, ta cảm ơn.” Trong lòng nàng, viên ngọc là manh mối — một đoạn nối giữa kẻ trộm và một tuyến đường buôn ngọc lạ. Hắn rời đi như một cơn gió, để lại mùi thuốc lá khô và âm vang của giọng nói lạnh.
Khi bóng Mạc Uy khuất sau gốc cây, Tề Ngọc cầm viên ngọc, mắt dãn ra. Trong lòng nàng, mọi thứ bắt đầu ghép lại. Mảnh vải lam trong kho, viên ngọc lạ, tên quan lớn hay đi lại về đêm. Tất cả đang chỉ về một hướng: có một đường dây buôn lậu và tham nhũng đang len lỏi trong bộ khung trấn. Kẻ đã cắm dao sau lưng nàng không chỉ toan tính chiếm đoạt quyền lực — hắn còn dựa vào việc bòn rút để mua chuộc người, bịt miệng người không thuận. Nếu muốn trả thù, nàng cần phải lật bàn một cách khéo léo: không chỉ tố cáo công khai, mà còn phải làm rạn nứt mối liên kết lợi ích giữa các phe.
Đêm ấy, Tề Ngọc ngồi trong thư phòng, viên ngọc xanh nằm giữa tay. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên mặt nàng, làm nổi bật nét quyết tâm. Nàng nghĩ đến Mạc Uy — người đàn ông như lưỡi gươm, vừa sắc bén, vừa bí ẩn. Hắn có thể là trở lực, nhưng cũng có thể là đồng minh nếu biết dùng đúng cách. Sử dụng một kẻ không phải bạn, để chống lại kẻ phản bội — đó là một nước cờ mạo hiểm, nhưng với linh hồn của một nữ tướng, nàng biết rằng chỉ cần một nước cờ đúng lúc, cả bàn cờ sẽ nghiêng.
Trước khi nhắm mắt, Tề Ngọc chép miệng: “Ngày mai, ta sẽ dò thêm. Ta sẽ tìm ra ai mua ngọc, ai có mảnh vải lam, ai đã sai người găm mũi giáo vào lưng ta.” Trong lòng nàng không còn chỗ cho nỗi sợ hãi hay yếu mềm. Hành trình vừa mới bắt đầu, và mỗi bước đi sẽ là một trận đánh khác — không phải trên tháp canh, mà trong hầm mỏ của quyền lực.
Bên ngoài, gió đêm qua vườn hoa, tiếng lá xào xạc như lời thì thầm: hoa nở, mộ lạnh, và trong bóng tối, một mưu kế đang âm ỉ chớm nở.