Buổi sớm của trấn nhỏ, sương còn phủ mờ khắp con đường, nhưng Tề Ngọc đã thức từ lâu. Trận mở màn đã thành công, nhưng nàng hiểu rõ: kẻ thù chưa chịu lùi, mà đang chuẩn bị phản công. Nếu không chủ động, những mảnh ghép vừa thu thập sẽ tan thành mây khói.
Tề Ngọc triệu tập Nhị Cầm và cận vệ thân tín vào phòng họp. Trên bàn là sơ đồ các kho, tuyến vận chuyển và danh sách nghi phạm mà nàng vừa tổng hợp. Giọng nàng điềm tĩnh, nhưng sắc lạnh:
“Ngày hôm nay, ta sẽ phản công. Không phải theo kiểu hờ hững hay nóng vội, mà bằng trí tuệ và chiến lược. Chúng ta sẽ dùng chính sơ hở của kẻ thù để dẫn dụ họ, ép họ tự lộ diện và thừa nhận.”
Kế hoạch được triển khai gồm ba hướng:
Áp lực công khai: Phát tán một phần bằng chứng nhỏ ra dân trấn, khiến kẻ thù sợ hãi, tin rằng hành động của họ đã bị phát hiện.
Bẫy kín: Sử dụng mảnh giấy giả và cuốn sổ bí mật để dẫn dụ Hàn Tường và Ngô Cường lộ kế hoạch phản công.
Bảo vệ dân: Tăng cường an ninh quanh các kho chứa tài liệu và khu dân cư, để kẻ thù không có cơ hội gây tổn hại cho dân.
Chiều đến, Tề Ngọc cùng Nhị Cầm đi kiểm tra kho bí mật, lần này không chỉ để dò tình hình, mà còn để chuẩn bị mồi dẫn dụ. Họ đặt lại những cuộn giấy và dấu vải lam một cách tinh vi, khiến kẻ thù khi theo dõi sẽ tưởng rằng có sơ hở lớn.
Đúng như dự đoán, chỉ vài giờ sau, Hàn Tường và Ngô Cường xuất hiện tại kho. Họ không dám hành động trực diện, nhưng đã lộ dấu hiệu dò xét, đoán mò và bắt đầu di chuyển những sổ sách khác. Tề Ngọc đứng trong bóng tối, âm thầm quan sát từng bước, từng cử chỉ.
Đêm xuống, nàng ra lệnh cho cận vệ: vừa theo dõi, vừa sẵn sàng can thiệp nếu kẻ thù vượt quá giới hạn. Đồng thời, một nhóm nhỏ được phái đi trình bằng chứng đến triều đình, tạo áp lực chính danh. Các mảnh bằng chứng từng được che giấu giờ dần được kết nối, dựng lên một bức tranh tổng thể về đường dây tham nhũng tinh vi.
Trong lúc đó, Mạc Uy xuất hiện ngoài kho, dáng đứng bất động nhưng ánh mắt dõi theo từng chi tiết. Anh không can thiệp trực tiếp, nhưng sự hiện diện của anh khiến kẻ thù rụt rè, tính toán kỹ càng hơn. Khi ánh mắt hai người gặp nhau, một tín hiệu vô hình được gửi đi: “Ta ở đây, và ta đồng hành cùng ngươi.”
Khi mọi hành động được dàn xếp, Tề Ngọc gọi Nhị Cầm lại, giọng nhẹ nhưng dứt khoát:
“Ta đang đặt mồi. Kẻ thù sẽ tự lộ mặt. Hãy ghi chép từng hành động, từng dấu hiệu, để khi họ phạm sai lầm, chúng ta có bằng chứng không thể chối cãi. Đây là bước đi quyết định.”
Cả đêm đó, nàng ngồi trong phòng, ánh nến nhảy múa trên khuôn mặt lạnh lùng, suy tính bước tiếp theo. Mọi kế hoạch đều xoay quanh một mục tiêu: bóc trần kẻ thù, bảo vệ dân trấn và đảm bảo công lý. Nỗi sợ hãi, nỗi giận dữ, và cả khao khát trả thù đều được nàng kiềm chế, biến thành một trí tuệ sắc bén như lưỡi kiếm.
Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, Tề Ngọc nhìn ra khoảng sân vắng: ánh trăng chiếu xuống các kho và đường phố, phản chiếu bóng dáng nàng. Trận phản công vừa khởi động, và giờ đây, mọi mũi nhọn đều hướng về kẻ thù. Một trận chiến căng thẳng đang mở ra, nơi mà mỗi bước đi sai lầm đều có thể phải trả giá bằng máu. Nhưng Tề Ngọc, với sự tỉnh táo và quyết tâm, đã sẵn sàng bước vào cuộc chiến này — lần này, không chỉ vì trả thù, mà còn vì bảo vệ chính nghĩa.