Ánh bình minh nhuộm đỏ đường chân trời, báo hiệu một ngày không bình yên. Tề Ngọc đứng trên ban công phủ, nhìn thành trấn thức dậy trong sương sớm. Mọi thứ dường như bình lặng, nhưng nàng biết rõ: bình lặng này chỉ là tấm màn mỏng che giấu những bước đi âm thầm của kẻ thù.
Sáng sớm, tin từ các cận vệ cho biết: vài tên lính thuê của kẻ thù đã bị bắt giữ khi cố gắng rút trộm tài liệu từ kho thứ hai. Trong tay họ là những mảnh vải lam, và một cuộn giấy dường như chứa các chi tiết về khoản chuyển tiền quan trọng. Tề Ngọc nắm chặt tay, nhịp tim gấp gáp — trận chiến không còn chỉ là đấu trí, mà đang bắt đầu bước sang pha thực chiến.
Cô triệu tập Nhị Cầm và vài cận vệ thân tín, chia nhiệm vụ rõ ràng:
Một nhóm theo dõi các tuyến di chuyển, báo cáo mọi dấu hiệu khả nghi.
Một nhóm bảo vệ kho chứa chứng cứ quan trọng, không để lọt bất kỳ ai.
Nhóm còn lại giữ liên lạc với các quan trung thành, chuẩn bị đưa bằng chứng tới triều nếu cần.
Buổi chiều, Tề Ngọc quyết định một bước đi quan trọng: nàng sẽ trực tiếp gặp Hàn Tường và Ngô Cường, dưới danh nghĩa hòa giải và thương lượng. Nhưng thực tế, đây là cạm bẫy để đưa họ vào vòng kiểm soát. Cô mặc bộ y phục nhẹ nhàng, vẻ ngoài tiểu thư, nhưng ánh mắt lạnh lùng như thép.
Khi tới nơi hẹn, Hàn Tường và Ngô Cường xuất hiện, mặt mày rối rắm, vẻ tự tin ban đầu đã giảm bớt. Tề Ngọc đứng giữa, giọng điệu điềm tĩnh nhưng sắc bén:
“Ta biết các ngươi đang tìm cách bảo vệ lợi ích của gia tộc, nhưng những hành vi của các ngươi đã để lại dấu vết. Giờ đây, các ngươi phải chọn: hợp tác để dân trấn không chịu khổ, hoặc tiếp tục lừa dối, và chính các ngươi sẽ là kẻ thua cuộc.”
Họ im lặng, ánh mắt dò xét nàng. Một phút im lặng, nhưng với Tề Ngọc, thời gian trôi chậm như tiếng tích tắc của quả bom sắp nổ. Cô quan sát từng cử chỉ, từng nét mặt. Một sai lầm nhỏ sẽ bị nàng khai thác ngay.
Bất ngờ, Ngô Cường cúi đầu, thừa nhận một phần chi tiết: “Chúng tôi… chỉ làm theo lệnh, không ngờ mọi thứ rối như vậy.” Hàn Tường cũng lộ vẻ lo lắng. Đây chính là khoảnh khắc vàng: Tề Ngọc đã đưa họ vào tình thế phải tự lộ mặt.
Trong khi đó, Mạc Uy xuất hiện bên ngoài, giọng trầm: “Nếu ngươi cần bảo vệ, hãy cảnh giác. Họ có thể phản kháng.” Ánh mắt anh dò xét, nhưng không can thiệp trực tiếp. Sự có mặt của Mạc Uy là bảo chứng vô hình cho nàng: kẻ thù sẽ cân nhắc kỹ càng hơn khi đối đầu.
Trận chiến mở màn chính thức bắt đầu khi Tề Ngọc ra lệnh cho cận vệ: kiểm soát không cho kẻ thù rút lui, nhưng không gây thương tích cho dân. Chiến thuật tinh vi, vừa ép buộc, vừa giữ an toàn dân cư. Những hành động dứt khoát, tính toán kỹ càng, khiến kẻ thù rối loạn, tự phơi bày những sơ hở chưa từng lộ.
Cuối ngày, khi mọi thứ lắng xuống, Tề Ngọc ngồi một mình trên ban công, nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đỏ thành trấn. Trong lòng nàng vừa thở phào, vừa căng thẳng: trận mở màn thành công, nhưng đây chỉ là bước khởi đầu. Kẻ thù còn nhiều chiêu trò, và những gia tộc quyền thế vẫn chưa lộ mặt.
Nàng đặt tay lên viên ngọc Mạc Uy từng đưa, thầm nhủ:
“Trận đấu này không chỉ về trả thù, mà còn về bảo vệ dân trấn. Hoa trong mộ sẽ nở rộ khi ta kết hợp trí tuệ và lòng kiên nhẫn. Kẻ thù đã lộ một phần, nhưng còn nhiều bóng tối phía trước. Ta sẵn sàng bước tiếp.”
Bóng tối buông xuống, nhưng trong ánh mắt Tề Ngọc, ngọn lửa quyết tâm vẫn cháy sáng, chuẩn bị cho những trận chiến cam go sắp tới.