Hoa Tư Dẫn

Chương 250: Chương 245


trước sau

Quân Vỹ gật đầu: “Không chỉ có thế, thiên tử cảm phục đức hạnh cao thượng của Tô Dự, mặc dù bị hành thích suýt chết cũng lấy đức báo oán, lại tôn vương sùng lễ như vậy, đặc biệt ban tước cho Tô Dự là Hiển Khanh, là tước vị cao hơn tước công, khi nào kế vị Trần hầu vương, địa vị sẽ cao hơn các chư hầu khác trong thiên hạ. Thừa tướng Bùi Ý cơ mưu của nước Khương dù tức muốn chết cũng đành bó tay, thực ra ông ta cũng chẳng tổn thất gì”.
Tôi đứng dậy, quẳng cành hoa phật tang đã bị vặt trụi trong tay, nghĩ một lát nói: “Cho dù năm xưa Vệ không bị thôn tính, có thể cầm cự thêm vài năm, nếu có ngày bị Trần để mắt đến cũng khó tránh khỏi số phận diệt vong”.
Quân Vỹ khẽ nói: “Trần có Tô Dự, Vệ có Diệp Trăn”.
Lần đầu tiên anh ta gọi tôi như vậy khiến tôi giật mình, bối rối nói: “Không dám, muội không phải là đối thủ của anh ta, phụ vương không cho muội can dự triều chính, muội chỉ đánh trận trên giấy vậy thôi”.
Quân Vỹ ngắm nghía tôi một lát, nghiêng đầu, “Nếu anh ta nhìn thấy muội, nhất định sẽ thích muội”.
Tôi há miệng: “Sao?”.
Quân Vỹ lại tiếp: “Anh ta nhất định sẽ nhốt muội trong Trần cung, hoa nở hoa tàn, ngày tháng trôi nhanh, hai bên yêu yêu hận hận, âu yếm, giày vò, muội nhất định sống rất thê thảm”.
Tôi há miệng: “Hả?”.
Anh ta liếc tôi một cái, “Có gì lạ đâu, từ cổ những chuyện thế này đa phần là thế, cuối cùng không phải muội giày vò anh ta đến chết thì là anh ta giày vò muội đến chết, sau khi chết mới thấy giá trị của nhau, tóm lại không có kết cục tốt đẹp gì”. Anh ta thở dài, quay đầu chăm chú nhìn tôi, “Trước đây huynh luôn sợ muội đi tìm Tô Dự báo thù, cảm thấy anh ta tiêu diệt nước Vệ, muội sẽ hận anh ta, nhưng thực ra, A Trăn, muội đánh giá rất cao Tô Dự phải không?”.
Tôi hoàn toàn không hiểu tâm tư hôm nay của Quân Vỹ, lùi một bước, nói vẻ nghiêm túc: “Huynh đừng nói bừa, muội rất chung thủy với Mộ Ngôn”.
Anh ta lơ đãng nói: “Bởi vì cuối cùng muội phải hành thích Trần vương, huynh mới nói chuyện về nước Trần... nếu huynh nói với muội, Mộ Ngôn...”.
Tôi căng thẳng: “Mộ Ngôn làm sao?”.
Quân Vỹ đăm đăm nhìn tôi, chưa bao giờ tôi thấy anh ta có bộ dạng nghiêm túc như thế, lát sau, anh ta lắc đầu: “Không sao, từ nhỏ muội đã thích anh ta, đến chết vẫn thích anh ta”.
Tôi ngồi đối diện Quân Vỹ, anh ta dứt khoát quay lưng lại, cách một cái bàn đá lạnh ngắt, giọng lơ đãng truyền đến: “Nếu có một ngày muội phát hiện không thể ở bên anh ta thì cũng đừng buồn, A Trăn, huynh, huynh luôn ở đây”.
Tôi ngây người: “Huynh định nói gì?”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!