Vai Quân Vỹ rung rung, tôi chờ đến phát ngủ gật anh ta cũng không nói nữa, Tiểu Hoàng dưới chân vẫn nhay nhay gấu váy tôi, phía xa trên khóm hoa phật tang có mấy con bướm màu bay lượn, xem ra nó muốn rủ tôi đi bắt bướm.
Thầm nghĩ có lẽ cảm hứng đến bất chợt, Quân Vỹ cần yên tĩnh để sáng tác, không quấy rầy anh ta, tôi kéo Tiểu Hoàng nhảy nhót rời khỏi đình hóng mát.
Mộ Ngôn nói khi nào hoa phật tang tàn, tôi sẽ đến đón em, sương mù vấn vít dưới chân, hoa phật tang bên đường vẫn đang nở rộ, tôi buồn bã ngồi xuống bên đường thầm nghĩ, hoa phật tang đã rực rỡ khoe sắc hơn hai chục ngày rồi, hoa kỳ bền lâu kiên gan như vậy, bao giờ mới tàn.
Tiểu Hoàng nhảy nhót bắt bướm cạnh khóm hoa bên dưới, chạy vòng quanh đến mấy chục lần, chắc váng đầu mới thong thả bò lên, nhìn nó chơi sung sướng như vậy tôi mới sực nhớ nhiệm vụ chính hôm nay là đi dạy Công Nghi Huân học múa, vội vàng dắt Tiểu Hoàng quay về hoa đình giao cho Quân Vỹ.
Cách hoa đình gần chục bước, thấy Quân Vỹ vẫn ngồi y nguyên như lúc tôi rời đi, còn sau lưng anh ta chỗ tôi vừa ngồi là Bách Lý Tấn. Đang định đi đến chào hỏi, phát hiện thấy Bách Lý Tấn mặt lộ vẻ lúng túng, giọng Quân Vỹ lạnh lùng có phần nhẫn nhịn: “Cậu luôn nghĩ tôi chỉ nói đùa, nhưng những gì tôi nói đều rất thật lòng, tôi thích cậu lâu như vậy, cậu thật sự không biết hay giả bộ không biết(4)?”.
Bách Lý Tấn ngây người ngồi yên, lúng túng: “Tôi không biết thật”.
Quân Vỹ nghe có tiếng động quay phắt đầu lại, do quá vội khuỷu tay đập vào mép bàn đá, đau há miệng không nói ra lời, Bách Lý Tấn vội đi đến: “Huynh... huynh đừng xúc động, tôi... tôi trở về suy nghĩ thêm, được không?”.
Quân Vỹ nén đau, khẽ nói: “Cậu...”.
Bách Lý Tấn giận dữ nhìn anh ta: “Huynh đẹp như vậy, tại sao không phải là con gái!”. Nói xong quay người chạy thẳng. Quân Vỹ phía sau bàng hoàng giơ tay cơ hồ muốn níu anh ta lại.
Tôi trấn tĩnh nấp sau khóm hoa vỗ đầu Tiểu Hoàng: “Cha con quả nhiên bừa bãi rồi, vẫn còn muốn giấu mẹ, nhưng chúng ta không nên coi thường huynh ấy, huynh ấy đã bừa bãi như vậy thì không xứng làm cha, nhưng không sao, mẹ đã tìm cho con người cha mới, cha mới rất đẹp trai, kiếm thuật cũng giỏi, lại còn rất biết kiếm tiền, con có vui không?”.
Tiểu Hoàng buồn bã vùi đầu vào lòng tôi.
Tôi nói thêm: “Kiếm được tiền sẽ mua thật nhiều gà rán cho con ăn”.
Tiểu Hoàng lại tươi tỉnh mặt mày.
Tôi dạy Công Nghi Huân điệu múa đã nhìn thấy trong ký ức của cô, ý thức quả rất thần kỳ, cho dù cơ thể được tái sinh, quên hết ký ức cũ, tôi chỉ biểu diễn sơ sơ, động tác cứng như que củi, ngay gia nhân mang trà và đồ điểm tâm đến cũng che miệng cười, vậy mà Công Nghi Huân vẫn dáng lạnh lùng, khục hồi nguyên dạng vũ điệu ngày xưa, thân người mềm như sóng, từng động tác đẹp mắt lộ dần ra, giống như từ mầm cây mới nhú lớn dần, cành lá xanh tươi vươn thẳng lên trời, nở ra một vòm hoa rực sắc màu, huy hoàng không gì sánh được.
Tôi kinh ngạc thốt lên: “Roi chín khúc cô sử dụng tốt như vậy, múa cũng tuyệt vời, mặc dù không có ký ức quá khứ, nhưng cô không thấy cô như thế này chẳng phải chính là cô ngày xưa hay sao, không nên sống vì quá khứ”.