Hoa Tư Dẫn

Chương 260: Chương 255


trước sau

Tôi cắn phải lưỡi: “Chàng đến là để bí mật hẹn hò với em? Nhưng... nhưng em không biết nên hẹn hò thế nào, chưa ai dạy em”.
Vai chàng hơi rung, tôi sốt ruột hỏi: “Có phải chàng thấy em quá ấu trĩ? Nếu biết sớm em đã đi hỏi Quân Vỹ, xem các cô gái bí mật hẹn hò thế nào, tuy em không biết nhưng em có thể học”.
Ngọn đèn sáng hơn một chút, chàng đứng lên, để cái kim bạc xuống bàn tôi mới phát hiện, thì ra người ta đang cười, chân tay tôi luống cuống không biết để vào đâu, chàng vẫn cười, tôi vừa giận dỗi lườm chàng vừa nghĩ, đây chính là người của lòng tôi, chàng cười thật đẹp, chờ chàng cười đủ, lại giơ tay vuốt lông mày tôi, hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra: “Sao lại cau mày, gặp tôi không vui sao?”.
Tôi ngoảnh mặt đi: “Nhưng chàng cười em”.
Chàng bật cười ngồi trở lại ghế, tay chống đầu: “Sao tôi có thể cười em, nếu em biết hết những chuyện đó tôi mới không vui”.
Tôi hoài nghi: “Thật không? Vậy hôm nay chàng đến để dạy em?”.
Chàng lắc đầu: “Tôi đã hai mươi mấy tuổi, lần đầu nghe nói dạy hẹn hò”. Nói đoạn nhấc ấm trà tự rót cho mình: “À, sáng nay em đang định nhận lỗi với tôi thì bị ngắt lời, thế nào, bây giờ nghĩ ra mình sai ở đâu chưa?”.
Tôi đứng dậy rời khỏi ghế: “Em rửa mặt đi ngủ đây...”. Bị chàng kéo lại: “Vẫn chưa nghĩ ra ư?”.
Thực ra hết trận cầu tôi đã nghĩ, lúc tôi trốn sau lưng Quân Vỹ, người đi qua lúc đó nhất định không phải Mộ Ngôn, chàng không thể đi nhanh như vậy, hơn nữa có Doãn Đường đi cùng, thế nào cũng phải nghe thấy hai tiếng bước chân. Nếu vậy, tôi vừa nhìn chàng đã trốn mất, nhất định chàng đã nhìn thấy, nhất định chàng đang nói chuyện này, nhưng nên giải thích thế nào? Giải thích thế nào để mình khỏi ngượng...
Quả nhiên chàng hỏi: “Nhìn thấy tôi sao lại trốn?”.
Cúi đầu đứng trước ghế chàng ngồi, vừa ngước lên lại bắt gặp ánh mắt chàng, tôi cố cãi: “Không...”.
Ngón tay chàng gõ nhẹ lên thành ghế, mắt cười cười: “Vậy để tôi đoán nhé”. Làm ra vẻ suy nghĩ, mắt liếc nhìn tôi: “Là bởi vì gặp lại tôi mà chưa kịp đeo trang sức đẹp nhất, mặc y phục đẹp nhất, để cho tôi phải lóa mắt, đúng không?”.
Tôi kinh ngạc: “Sao chàng...”. Vừa nói đến đó lại nghĩ, nếu thừa nhận như vậy thì quá mất mặt, vội nói chữa: “... à không!”.
Mắt chàng như có ngàn ánh sao, lát sau kéo tôi vào lòng: “Không trang điểm cũng không sao, còn rất nhiều thời gian, em có thể từ từ trang điểm cho tôi ngắm”.
Tôi gục lên vai chàng, sụt sịt lắc đầu: “Chàng không được nhìn thấy em lúc em đẹp nhất, khi em mười bảy tuổi mặt không có vết sẹo này, ngay phụ thân cũng nói em là đứa con gái đẹp nhất của ông, nếu lúc đó chàng nhìn thấy em có phải tốt biết bao, nếu chàng...”. Nhưng không thể nữa rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!