Chuyện đó luôn khiến tôi đau lòng, tôi lau nước mắt, ôm chặt cổ chàng, nói ra câu định nói lúc gặp chàng: “Em rất nhớ chàng”.
Chàng yên lặng, ôm tôi chặt hơn, hơi thở ngay bên tai, đây là thời khắc tôi mong mỏi nhất, ngẩng đầu nhìn thấy ánh đèn vàng nhạt, giống như điểm sáng hy vọng duy nhất trong đêm lạnh mênh mông, trên bức tường in bóng hai người áp sát vào nhau, nếu thời gian dừng lại, ước gì thời gian dừng lại, không có chia ly, không có đau buồn.
Nửa đêm về sáng, một trận mưa lớn đổ trên núi, sáng sớm ra không khí trong lành mát rượi, Mộ Ngôn đến ăn sáng cùng tôi. Còn mang theo một con gà rán cho Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng vui sướng ngoáy đuôi rối rít, bày tỏ sự thích thú đặc biệt đối với người cha mới, xem ra trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra mâu thuẫn gì.
Thu dọn xong xuôi, chúng tôi cùng đi ra ngoài, đến cổng nhìn thấy cô gái áo vàng Doãn Đường đang chạy vội đến, đứng trước chúng tôi, tay chống eo thở dốc, đôi mắt cong ngây thơ nhìn Mộ Ngôn: “Mộ ca ca, hôm nay ca đưa Đường Đường đi ngắm hoa được không? Cô Trúc sơn đường núi quanh co, Đường Đường đi một mình e bị lạc”.
Tôi hỏi: “Sao có thể bị lạc, Công Nghi Phỉ đã lát một con đường đá lên núi để ngắm hoa phật tang, cô cứ men theo đường lát đá mà đi, đi hết thì quay lại, không lo bị lạc”.
Doãn Đường cắn môi, ý chừng muốn nói lại thôi.
Tôi vừa đẩy Mộ Ngôn đi làm việc của chàng, vừa thân mật, khẳng khái nói: “Mộ ca ca của cô buổi sáng còn bận chính sự, Quân tỷ tỷ của cô vừa may đang rỗi, nếu Doãn cô nương không chê, Quân tỷ tỷ sẽ đưa cô đi ngắm cảnh thưởng hoa ~”.
Thấy Mộ Ngôn gật đầu như sắp bỏ đi, Doãn Đường vội trợn mắt nhìn tôi: “Nếu tôi không muốn đi với cô thì sao, tôi không muốn đi con đường đó thì sao?”.
Cô ta chưa dứt lời, Mộ Ngôn đã bị tôi đẩy ra xa, chầm chậm nhìn về phía tôi, e ngại cười cười đi khỏi, tôi quay người nghiêm mặt nhìn Doãn Đường, gật đầu: “Được, dù sao tôi cũng chỉ buột miệng nói vậy, cô không thích thì thôi”. Nói xong nhón gót đi thẳng.
Doãn Đường chần chừ một lát, giậm chân: “Cô quay lại ngay!”.
Tôi vẫn bước nhanh, vẫy tay: “Cô đến đây”.
Tôi quả thực muốn đi dạo, cũng quả thực không ưa cô gái tên Doãn Đường này, suốt ngày cô ta nhìn Mộ Ngôn với ánh mắt lạ lùng, tôi không đánh cô ta một trận là tử tế lắm rồi, nhưng tôi còn kiềm chế chủ yếu là bởi vì không biết nếu đánh thật liệu có thắng. Lúc này là cơ hội tốt, tôi dự định vẫn nên dùng cách làm của người văn minh, nghĩa là vừa ngắm hoa vừa giảng đạo lý cho cô ta.
Hai bên đường bạt ngàn hoa và cây xanh, sau cơn mưa hoa càng tươi thắm, cây xanh càng xanh ngắt ẩn hiện trong màn sương, lãng đãng như tiên cảnh. Tôi đang suy nghĩ nên mở đầu thế nào, Doãn Đường phía sau đã lên tiếng, bàn tay đẹp lộ ra dưới ống tay áo màu vàng, ngắt một bông phật tang vừa nở: “Cô đã nghe chuyện kể về hoa phật tang chưa?”.
Tôi ngẩng đầu: “Sao?”. Cô ta hơi ngước mắt, nhìn bông hoa trong tay: “Chuyện kể rằng, một công tử thế gia yêu cô hầu của mình, bị cha chàng phát hiện, thiếu gia lập tức được cử đi làm việc ở xa, ngay buổi tối hôm thiếu gia rời đi, cô gái bị ném xuống chiếc giếng cạn ở hậu viên. Họ nói với thiếu gia cô gái ốm chết, không lâu sau, thiếu gia cưới một tiểu thư môn đăng hộ đối. Đêm tân hôn, từ trong giếng cạn ở hậu viên mọc ra một cây hoa rất to, nở một bông hoa dị thường, đó là hoa phật tang. Cô đã nghe thấy tiếng gió thổi qua cây phật tang chưa, giống như tiếng khóc của cô gái”.
Tôi dừng bước: “Cô muốn nói gì?”.