Giá trị của công chúa, vương tử lẽ nào chỉ có thế, yêu cầu của quốc gia đối với họ cao hơn thế nhiều, mọi người có thể nỗ lực theo hướng khác.
Nhưng những lời đó cho dù nói ra cũng không thuyết phục được vị công chúa này, tôi nghĩ thực ra cô ta nói đạo lý lớn lao với tôi, chẳng qua là bởi vì cô ta thích Mộ Ngôn, không tiện nói ra, nên mượn cớ môn đăng hộ đối, nhất định mượn danh nghĩa tỷ tỷ của cô ta.
Cô ta nhìn tôi hỏi: “Sao không trả lời, cô đang nghĩ gì?”.
Tôi cười: “Tôi đang nghĩ, một cô gái như tôi quả thật rất nhiều, không có gì đặc biệt, Quỳnh Hoa công chúa của Đường quốc quả thật chỉ có một. Nhưng trên đại lục này không chỉ có một công chúa”.
Tôi biết nói thế nhất định cô ta sẽ nổi giận, quả nhiên cô ta nổi giận, nghiến răng kèn kẹt hồi lâu, cười khẩy: “Ngoài Văn Xương công chúa Diệp Trăn của Vệ quốc đã tuẫn tiết, đại lục này tuy nhiều công chúa nhưng ai có thể túc trí đa mưu sánh bằng vương tỷ tôi? Nếu cô từng nghe danh Quỳnh Hoa công chúa thì chắc biết Đường quốc coi vương tỷ như viên minh châu, nếu vì cô mà khiến Đường quốc công chúa phải chịu nhục, chính là khiến quốc thể Đường quốc chịu nhục, Đường quốc quyết không cam lòng, quan hệ Đường - Trần nhất định xấu đi, một trận ác chiến là khó tránh. Còn cô không những không thể giúp Mộ ca ca, trái lại khiến chàng rơi vào khốn cảnh, cô không áy náy sao?”.
Tôi cảm thấy kinh ngạc, cô gái trước mặt đích thực là quốc sắc thiên hương, cho dù nóng giận trong giọng nói cũng có vẻ rất ngây thơ, nhưng lời nói ra lại không giống công chúa một nước chút nào, không biết cả ngày cô ta nghĩ gì.
Tôi quay đầu đứng thẳng nhìn cô ta: “Vương tỷ của cô quý là bởi thân phận công chúa, nhưng có biết thế nào là công chúa không, thân là do phụ mẫu sinh ra, nhưng nuôi dưỡng nên người là muôn dân thiên hạ. Một cuộc chiến tranh phải trả giá bằng tính mệnh muôn dân, lẽ nào có thể khinh suất phát động? Con dân thiên hạ hiến dâng tính mệnh là để bảo vệ mỗi tấc quốc thổ dưới chân chứ không phải vì tình yêu của một cô công chúa ngu ngốc. Tôi chưa bao giờ thấy một cuộc chiến tranh ấu trĩ như thế, cũng chưa từng thấy một công chúa khiến mẫu quốc xấu hổ như thế”.
Cô ta sững người nhìn tôi, lát sau cơ hồ suýt khóc: “Cô có tư cách gì nói tôi như thế, tôi phải đi tìm Mộ ca ca, xem có thật chàng bằng lòng vì cô mà làm xấu đi quan hệ với Đường quốc chúng tôi. Thực ra sao chàng có thể thích cô, ngay đến thân phận thực sự của mình chàng cũng không cho cô biết”.
Đột nhiên cảm thấy có thứ gì trào ra cổ họng, vẫn cố nói “Im miệng” nhưng thứ đó đã tràn ra miệng, tôi sững người nhìn máu phun trên mặt đất, nhưng không ngăn được chất đó trào ứ trong cổ họng, vừa há miệng máu lại phun đỏ đất. Dục Đường kinh hoàng trố mắt, tôi lau miệng, nói sẵng: “Chưa bao giờ nhìn thấy máu sao. Không được nói gì với Mộ Ngôn”. Lời chưa dứt đã ngã lăn ra và ngất đi.
Đối với tôi tất cả chỉ trong chớp mắt, khoảnh khắc lúc mất đi ý thức tôi đã hiểu đang xảy ra chuyện gì. Khi xuống núi, Quân sư phụ đã dặn tôi, viên giao châu kế mệnh cứ mười tháng sẽ có ba ngày trập phục, trong ba ngày đó mọi pháp lực đều bị thu hồi, lúc đó tôi hoàn toàn giống một người đã chết, phải đề phòng kẻo bị người ta đem chôn.