Cô ta nhìn tôi, quay đầu đi, giọng cố trang nghiêm nhưng vẫn mang nét ngây thơ: “Có thể cô sẽ cảm thấy tôi rất đáng ghét, nhưng bất luận cô ghét hay không tôi đều muốn nói, giống như câu chuyện hoa phật tang, người đời không thể dung thứ tình yêu không môn đăng hộ đối, nhất định sẽ xảy bi kịch”.
Cô ta mím môi, ngước nhìn tôi, “Từ thượng cổ đến nay đều như thế, cô và Mộ ca ca cũng vậy. Cô không xứng với Mộ ca ca”.
Cạnh con đường đá có tiếng nước chảy róc rách, ánh nắng sớm xiên qua tán lá nhảy nhót trên mặt đường lát đá xanh. Thực ra tôi cũng biết mình không xứng với Mộ Ngôn. Không phải là khoảng cách về thân phận, mà là khoảng cách giữa sống và chết, suy cho cùng tôi chỉ là xác chết sống nhờ viên giao châu, một tồn tại trái quy luật tự nhiên, còn chàng vẫn là người sống đàng hoàng.
Nhưng lòng biết là một chuyện, bị người khác nói ra thực sự khó nhẫn nhịn, nhưng càng những lúc như vậy càng phải bình tĩnh. Tôi trấn tĩnh nhìn cô ta, thong thả nói: “Chàng nói chàng thích tôi, chỉ cần chàng thích là chúng tôi tương xứng”.
Doãn Đường hơi xúc động: “Đó là bởi vì cô không biết Mộ ca ca xuất sắc thế nào”. Cô ta đỏ mặt, “Mộ ca ca xuất sắc như vậy, nhất định chỉ có một công chúa cũng xuất sắc như thế mới xứng với chàng. Mà công chúa đó thế gian chỉ có một, đó là Quỳnh Hoa tỷ tỷ của tôi”.
Tôi kinh ngạc nhìn cô: “Tỷ tỷ của cô là Đường quốc Quỳnh Hoa công chúa? Vậy cô là...”.
Cô ta cũng sững ra, như sực nhớ vừa rồi lỡ miệng làm lộ thân phận, cắn môi hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu: “Chắc cô cũng đoán ra, tôi là Dục Đường, công chúa út của Đường quốc”.
Cô dừng lại, “Cái đó cũng chẳng có gì ghê gớm, tôi không muốn dùng phân phận để ép cô, nhưng vương tỷ của tôi từ nhỏ đã thích Mộ ca ca, tôi không lớn lên trong vương thất không biết Mộ ca ca thế nào, còn thấy lạ vì sở thích của vương tỷ, nhưng tháng trước Đường quốc gặp nạn, Mộ ca ca...”.
Nói đến đây mặt cô ta bỗng ửng đỏ, cô ta phẫn nộ nhìn tôi, “Nói với cô những chuyện đó cũng chẳng ích gì, cô chỉ cần biết, vì bản thân chàng, Mộ ca ca sẽ biết nên thành thân với ai thì tốt. Cô không giống chúng tôi, không biết thân ở ngôi cao, hôn nhân tượng trưng cho cái gì, cô chẳng giúp gì cho chàng, gia tộc chàng cũng không cho phép chàng lấy cô, những cô gái như cô trong thiên hạ không thiếu, nhưng Đường quốc Quỳnh Hoa công chúa thiên hạ chỉ có một. Bất luận thế nào kết cục cũng là chia ly, tại sao không chấm dứt sớm đi? Cô cũng muốn có kết cục như hoa phật tang sao?”.
Lời cô ta thực ra rất có lý, tôi vốn định nhân buổi đẹp trời hoa nở chim ca, tâm trạng mọi người đều tốt, thuyết phục cô ta không ngờ cuối cùng lại thành ra tôi bị cô ta thuyết phục.
Trở thành Quân Phất đã lâu, dường như gần quên mất, hôn nhân chốn vương thất đa phần bị bóp méo, mọi người đều cho rằng hôn nhân nhất định phải đổi được cái gì.
Mặc dù tôi không phản đối liên hôn vương thất vì lợi ích quốc gia, giống như Thẩm Ngạn và Tống Ngưng năm xưa, nhưng thầm nghĩ, một quân vương có trách nhiệm không nên dựa vào hy sinh hôn nhân để đổi lấy lợi ích quốc gia, liên hôn là thủ đoạn chính trị không cần thiết.