Nước mắt như suối tuôn qua kẽ ngón tay, nỗi buồn bị nén chặt như bật ra, không thể kiềm chế. Từ lần gặp đầu tiên trên núi Nhạn Hồi đến phút cuối cùng trước khi chết, ba năm tìm kiếm đằng đẵng. Trong hồi ức toàn những hình ảnh đẹp, nhưng sự tuyệt vọng tủi hờn chỉ một mình tôi biết.
Tôi che mắt vùi đầu vào ngực chàng: “Bao người đến cầu thân, phụ thân muốn gả em đi, nhưng em không đồng ý, em phải tìm được chàng. Bức tranh tặng chàng em đã nhờ người ta khắc lên giường đá trong hang, em nghĩ nếu có một ngày chàng trở lại hang núi đó, nhìn thấy bức tranh sẽ biết cô bé ấy đang đợi chàng”.
Nước mắt lọt qua khẽ ngón tay, làm ướt ngực áo chàng, tôi sịt mũi ngẩng đầu, xua đi những hồi ức và tâm trạng bi thương, dùng tay áo lau nước mắt, cố mỉm cười: “Cũng may, cuối cùng em đã tìm được chàng”.
Chàng lặng lẽ nhìn tôi, khiến tôi bắt đầu lo lắng, nhưng chàng chỉ im lặng gỡ dải lụa buộc tóc của tôi. Mái tóc xõa xuống, tôi thấp thỏm nghĩ vừa rồi có nói câu nào sai, còn chưa kịp nghĩ ra đã bị kéo xuống, đầu đặt nghiêng trên chiếc gối mặt đối mặt với chàng, chiếc chăn dày chèn chắc sau lưng, người tôi quả thực lạnh, nhưng lại không thấy lạnh.
Tay trái chàng chống đầu, tay phải vuốt ve tóc mai tôi, lát sau khẽ nói: “Những điều em nói tôi vẫn nhớ, lúc đó tôi thấy em vẫn còn là một đứa trẻ, chớp mắt em đã lớn như vậy, có thể thành hôn cùng tôi”.
Tôi gối đầu trên gối sứ, tay nắm ngực áo chàng, thầm nghĩ, chàng vẫn nhớ, vậy là chàng vẫn nhớ, không kìm nổi sung sướng hôn lên cằm chàng. Hôn xong mới biết mình vừa làm gì, bỗng giật mình nghĩ tới câu chàng vừa nói, có phải chàng vừa nói, tôi có thể thành hôn với chàng?
Tôi sững người, nhổm dậy nhìn quanh, kinh ngạc nhận ra chiếc giường đang nằm lúc này không phải là chiếc giường ở phòng tôi, giơ tay vén bức màn sa trắng thêu nổi những bông hoa phù dung, đập vào mắt là chiếc bục nhỏ trước giường bằng gỗ hồng đàn, bên ngoài là một bức rèm khác màu đỏ.
Màn vén ra, ánh nến sáng hơn, nhìn rõ hai giá nến long phượng lờ mờ sau bức rèm đỏ.
Tôi khó nhọc quay đầu, Mộ Ngôn gối đầu lên cánh tay nhìn tôi, lúc này tôi mới nhận thấy chàng vận đại hỉ bào đỏ chói, mái tóc đen lấp lóa trên chiếc gối sứ trắng, nửa người đắp chăn đỏ thêu đôi uyên ương nghịch nước, trên ngực áo một đám đỏ thẫm ươn ướt, rõ ràng là nước mắt tôi. Qua cửa màn hé mở, khắp phòng là màu đỏ. Tay run run, tôi ôm lấy ngực, cảm thấy thứ bên trong lồng ngực mình nảy rất mạnh, nhất định là ảo giác, tôi nhắm nghiền mắt, thầm nghĩ sao có thể, đang mơ hồ lại bị kéo xuống gục lên ngực chàng, giọng ai thanh thanh, vẻ trêu chọc quen thuộc vang bên tai: “Nếu ngượng cũng muộn rồi, tôi đã phải ôm em đi qua bốn đình bia, hành đại lễ bái thiên địa, một trăm năm sau em nhất định sẽ được táng trong mộ phần của Mộ gia”.
Tôi vẫn nhắm mắt, mặt vẫn áp lên ngực chàng, nghe thấy tiếng nói run run của mình: “Nhưng, nhưng...”.
Chàng lặp lại: “Nhưng?”.
Tôi vòng tay ôm chàng, mãi mới nói được: “Tại sao?”.