Chàng trầm mặc một lát, khẽ nói: “Tôi không còn cách nào khác”.
Tôi không hiểu, ngẩng đầu hỏi chàng: “Chàng nói gì?”.
Chàng cau mày, giọng lơ đãng: “Một trang hảo hán cho dù bất tài, ít nhất cũng phải giữ được hai thứ, mảnh đất dưới chân và người đàn bà trong lòng mình”. Ngừng một lát, chàng thong thả nói tiếp: “Lúc đó em bất động nằm trước mặt tôi, mà tôi lại không biết làm thế nào”.
Tôi suy nghĩ một lát, hơi nhổm người, chăm chú nhìn vào mắt chàng: “Chàng không có gì là không làm được”.
Cùng nhìn nhau một lát, nụ cười ngập tràn trong mắt chàng: “Phải, quả thực không có gì tôi không làm được”.
Tôi ngây ra: “Chàng thiếu khiêm tốn quá, lúc này người ta thường khiêm tốn một chút, sẽ nói đại loại như thực ra cũng không vạn năng đến thế, rất nhiều sự việc không thể nào kiểm soát được, phải nói như thế chứ...”.
Chàng thản nhiên: “Em lại định làm gì?”.
Tôi lại gục xuống ngực chàng: “Sau đó có thể em sẽ dịu dàng an ủi chàng”.
Chàng khẽ cười: “Vẫn như ngày trước, vẫn trẻ con như thế”.
Tôi phụng phịu: “Chàng chê em hả?”.
Chàng khẽ cười: “Cũng tạm”.
Tôi nghiêm giọng: “Nếu chàng dám chê em, em cũng chê chàng”.
Chàng cười: “Nói xem, em định chê ta thế nào?”.
Tôi nghĩ mãi, quả thực không biết chê chàng thế nào, ngẩng mặt lừ mắt nhìn chàng, nhưng lại không có sức uy hiếp chút nào, thầm nghĩ, thôi không nên tính toán với người ta, định khuyên người ta ngủ trước, chính sự ngày mai hẵng hay, thì đã bị người ta kéo lại, đặt tay lên eo, nhẹ nhàng xiết vào người.
Giọng nói nhẹ như tiếng gió đùa tơ liễu vang bên tai: “Lúc đó tôi đã nói với em, mọi chuyện đã có tôi, em chỉ cần sống đến lúc tôi tìm ra cách nào đó, em còn nhớ không?”.
Tôi không biết chàng hỏi câu đó làm gì, chỉ nói: “Lúc đó em đã đồng ý với chàng”.
Chàng cười, để tay lên ngực tôi: “Phải nhớ ở chỗ này, trước khi tôi tìm ra biện pháp, phải sống thật tốt, em là vợ của tôi, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của người vợ, tuyệt đối không được chỉ nói suông như trước”.
Tôi nằm trên ngực chàng, gật đầu lia lịa, nhưng lại thấy không ổn, tôi luôn nói lời giữ lời, chỉ nói suông lúc nào? Nhưng tôi không biết chàng có thể làm gì để cho tôi sống, có lẽ chàng tưởng tôi chỉ không có hơi thở không có cảm giác, khác với người sống bình thường chỉ là do luyện Hoa Tư dẫn mà thành.
Tôi không thể nói với chàng, kỳ thực tôi đã chết, cho dù nhảy nhót trước mặt chàng cũng là do viên giao châu mà thôi, có lúc muốn chàng biết, nhưng có lúc muốn chàng vĩnh viễn không biết.
Cứ nằm như vậy, tôi thiu thiu sắp ngủ, chàng vén mái tóc tôi xõa xuống trán, ngón tay dừng lại ở đó, giọng nhẹ nhàng: “Có một số chuyện tôi mãi chưa hỏi em, không phải tôi không muốn biết”.
Nghe vậy tôi đã tỉnh ngủ một nửa, bỗng thấy căng thẳng. Đúng là giấu chàng quá nhiều, nhưng những gì giấu giếm, không chuyện nào có thể kể cho chàng nghe. Tôi khẽ nói: “Muộn rồi, em buồn ngủ...”.
Mọi lần nếu tôi nói vậy, nhìn chung chàng sẽ chiều theo, nhưng lần này lại như không thấy sự phản kháng của tôi, chàng nâng cằm tôi lên để tôi có thể nhìn rõ chàng. Lát sau, chàng khẽ nói: “Tôi là người nước Trần, em là người nước Vệ, Trần đã tiêu diệt Vệ, A Phất, em có hận tôi?”.
Tôi thở phào, thì ra là chuyện này, may quá.