Hai tay tôi đưa lên ôm ngực: “Tôi rất thích chàng, vì vậy càng phải ở bên chàng”.
“Cạch” một tiếng, chiếc cốc rơi trên bàn trà, cô ta sững người giơ tay định thu dọn, nhưng tay vừa chạm chiếc cốc gốm đổ trên mặt bàn liền vội rụt sâu vào trong ống tay áo, mắt khẽ ngước, trên mặt không còn nét ngây thơ nữa mà bàng hoàng như nghĩ ra điều gì khó tin.
Tôi chờ cô ta phản bác, nhưng không ngờ cô ta lại dễ thuyết phục như vây, cô ta ngồi ngây một lát, không nói gì, đi ra, trước khi đi còn đăm đăm nhìn tôi, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Sau khi Dục Đường đi khỏi, tôi thu dọn ấm chén. Lặng lẽ ngồi thần một hồi, thầm nghĩ Mộ Ngôn đi đến chỗ Công Nghi Phỉ không thể một lúc về ngay. Lập tức quả quyết đi giày, đẩy cửa lẻn ra như một tên trộm, thử đi mấy bước trên sân đầy ánh nắng, không thấy ai chạy ra ngăn cản, xem ra những hộ vệ của Mộ Ngôn cũng không bí mật giám sát, tôi tạm yên tâm. Bóng tôi đổ dài trên khoảng sân rộng lát gạch, nhớ lại hồi nhỏ chơi trò giẫm bóng với Quân Vỹ, vậy là nhón chân một mình giẫm bóng mình chơi cũng rất khoái trá.
Đột nhiên phía cổng có tiếng nói vang lên “Đang làm gì vậy?”.
Tôi ngẩng đầu, đắn đo gọi một tiếng: “Mộ ca ca”.
Chân Mộ Ngôn hình như vấp phải vật gì, người hơi chúi về trước, tôi vội làm ra vẻ muốn chạy lại đỡ, may chàng không ngã, chàng đi đến vừa đưa tôi trở về phòng vừa hỏi: “Ai dạy em vậy?”.
Tôi xoa mũi, “Dục Đường chẳng phải gọi chàng như vậy sao?”. Ngoẹo đầu mắt không nhìn chàng, “... lại còn gọi rất thân mật nữa”.
Chàng cười nói: “Quân muội muội”.
Tay tôi hơi run: “A... A Phất là được rồi...”.
Tất cả đều yên ổn, chỉ có Công Nghi Huân khiến tôi lo lắng, tính ra đã nửa tháng không gặp, sau khi tôi tỉnh lại gia nhân của cô mang đến biếu hai củ nhân sâm quý nhưng cô không đến thăm.
Tôi hỏi người hầu, được biết cô vẫn thế, chỉ có điều hầu như không ra khỏi cửa .
Tôi thầm nghĩ, bề ngoài lạnh băng của Công Nghi Huân đâu có dễ để người khác đoán ra tâm trạng, có điều không ra ngoài đã đủ nói lên rất nhiều điều. Nhưng đây không phải chuyện tôi cần lo lắng quan tâm.
Tôi chờ cô đến tìm tôi, nhưng lòng biết, nếu nửa tháng cô không đến nghĩa là sẽ không đến nữa. Xem ra tính hiếu kỳ muốn biết những ký ức đẹp trong cuộc đời trước của cô đã tiêu tan.
Nhưng đúng lúc tôi cảm thấy dường như cô đã hiểu ra, không còn day dứt về cuộc đời trước của mình, an phận sống như bao người thì tối hôm đó, con người tưởng đã nghĩ thông mọi chuyện đó lại đến tìm tôi. Nửa tháng trước cô nói không muốn biết những ký ức không vui, nửa tháng sau cô đứng dưới bóng trăng lặng lẽ nhìn tôi: “Tôi muốn biết, năm xưa rốt cuộc tôi chết thế nào”.