Hoa Tư Dẫn

Chương 274: Chương 269


trước sau

Chuyện này không thể cho Mộ Ngôn biết, nhưng giấu chàng lại không làm được. Thực ra tôi đã khỏe hẳn, có thể hoạt động bình thường nhưng vẫn bị cấm không được thế này không được thế kia, nếu lúc này dám nói định dùng Hoa Tư dẫn giúp người, chàng nhất định không đồng ý. Suy nghĩ một lát, đành tìm Quân Vỹ nhờ giữ chân Mộ Ngôn, để cho tôi và Công Nghi Huân có chút thời gian.
Công Nghi Huân nói muốn biết mình chết thế nào, tôi cũng muốn biết, có gì có thể khiến người ta hiếu kỳ hơn là bí mật của một gia tộc lừng danh? Không ai bằng lòng với một nửa bí mật.
Cơ hội đến rất nhanh, tối hôm sau có sứ giả từ nước Triệu đến, Mộ Ngôn phải nghị sự với họ. Chàng vừa đi khỏi, tôi đã điểm huyệt cô hầu được cử đến phục vụ tôi, mặc áo của cô, lén ra khỏi cửa.
Công Nghi Huân đã chuẩn bị xong xuôi, phải tranh thủ thời gian, vừa lau mồ hôi trán, tôi đã khởi động giao châu đi vào ý thức của cô.
Vừa định bước vào, tay đã bị túm lại. Tôi cứng người quay đầu, cười gượng: “A ha, Mộ Ngôn, chàng cũng tản bộ đến đây sao. Thật khéo”. Nói xong đã thấy ký ức bị phong ấn của Công Nghi Huân hiện ra.
Mộ Ngôn lạnh lùng nhìn tôi, giọng cũng lạnh đến phát run: “Làm thế nào thoát ra được?”.
Tôi nghĩ có lẽ chàng kéo tay tôi đúng lúc viên giao châu đã khởi động, nếu không, sao chàng có thể theo vào, thầm mắng Quân Vỹ vô dụng, cúi đầu nói khẽ: “Khi Công Nghi Huân tỉnh mới thoát ra được”.
Chàng giơ tay ôm trán, “Em đúng là. Không để người ta được yên chút nào”.
Tôi thầm liếc chàng, cảm thấy hình như chàng cũng không giận lắm, lập tức tấn công: “Để người ta được yên không phải là chuyện tốt”.
Chàng không dao dộng: “Lý lẽ vớ vẩn gì thế?”.
Tôi nản lòng: “Chẳng có lý lẽ vớ vẩn nào cả, thân mẫu em luôn để cho người ta được yên, cho nên cha em mới lấy nhiều mỹ nữ như vậy”. Lại bổ sung thêm: “Đằng nào em cũng là người hay sinh sự, hay là sau này chàng cũng lấy thật nhiều mỹ nữ, ngày ngày em cằn nhằn bên chàng, khiến đầu chàng nảy đom đóm”.
Chàng bật cười: “Em định cằn nhằn tôi thế nào?”.
Tôi cân nhắc một lát, buồn bã quay đầu đi: “Nếu có ngày đó, em sẽ bỏ chàng mà đi”.
Chàng cau mày, “Ai cho em nói thế?”. Tôi nheo mắt nhìn chàng, xoa mũi nói: “Chẳng ai hết, nhưng hôm nay chàng cảm thấy em hay sinh sự, nhất định chàng bắt đầu ghét em rồi”.
Nói xong lại quay đi, chàng để cán quạt dưới cằm tôi từ từ nâng lên, giống như những công tử nhà giầu phóng đãng đùa giỡn con gái nhà lành, còn làm bộ hứng thú nhìn tôi một lượt từ đầu xuống chân.
Lát sau, chàng thong thả buông quạt lắc đầu: “Lại giở trò trẻ con gì đây, môi mím thành sợi chỉ rồi, tôi ghét em bao giờ?”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!