Tôi lẩm bẩm: “Vậy chàng nói đi, chàng rất bằng lòng để em chạy ra ngoài làm việc này”. Không đợi chàng trả lời, lại bổ sung “Nếu không nói tức là ghét em”.
Chàng nhìn tôi không nói, lát sau mới thong thả phán: “Em rất biết cách đối phó với tôi. Nhưng chỉ lần này thôi, lần sau không được thế”.
Tôi cúi nhìn mũi giày: “Chàng vẫn chưa nói, có phải chàng giận rồi không?”.
Chàng làm bộ lạnh nhạt: “Em nói xem?”.
Tôi sịt mũi, giơ tay định lau nước mắt, tay vừa giơ đã bị chàng nắm lấy: “Thôi, tôi không giận”.
Tôi liếc trộm chàng, thấy ánh mắt chàng di chuyển đến lại vội cúi đầu: “Vậy... vậy chàng gọi em là ‘bảo bối’ nghe nào”.
Vừa nói xong cằm lại bị nâng lên, lần này không dùng cán quạt, mắt chàng như cười: “Em định trêu chọc tôi phải không?”.
“... Bị chàng lật tẩy rồi”.
Mải phân trần với Mộ Ngôn không dám phân tâm quan sát cảnh trước mắt, khi định thần theo dõi ký ức của Công Nghi Huân thì phát hiện đã đến đoạn nửa năm sau lễ cưới của Công Nghi Phỉ và Công Nghi San. Lần trước mới đến cảnh hôn lễ của hai người.
Mộ Ngôn nhìn vẻ bần thần tiếc rẻ của tôi, đứng bên giải thích: “Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là sau khi nạp thiếp Công Nghi Phỉ chuyển ra khỏi phòng tân hôn, từ đó hai người không gặp lại. Còn nữa, Công Nghi San sinh con trai”.
Tôi nghĩ có lẽ chàng không biết chuyện, chần chừ một lát, kể cho chàng nghe nhân duyên của Công Nghi Phỉ và Khanh Tửu Tửu. Một câu chuyện ly kỳ như vậy, chàng lại không ngạc nhiên chút nào: “Họ là ruột thịt, có thể kịp thời nhận ra như thế cũng tốt”.
Tôi không tán thành: “Cũng chưa hẳn đúng là ruột thịt, em lại thấy chuyện này có uẩn khúc”. Ngừng một lát lại tiếp: “Chàng đã được nhìn thấy con bọ ngựa tết bằng cỏ lau, con chim yến cắt bằng giấy bóng vàng chưa?”. Tôi giơ tay phác ra kích cỡ hai món đồ chơi: “Chính là ngày trước Công Nghi Phỉ tự tay làm cho Khanh Tửu Tửu”.
Mắt chàng nhìn phía trước: “Có phải những thứ kia không?”.
Thuận theo ánh mắt chàng nhìn ra, trước mắt là cảnh trăng nước khói phủ, tất cả như ẩn sau màn sương lạnh, những ký ức được phong ấn đang hiện ra cảnh Công Nghi Huân đến thăm Công Nghi San vừa ở cữ, còn con bọ ngựa và con chim yến mà tôi vừa nhắc với Mộ Ngôn đang để trên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường Công Nghi San.
Công Nghi Phỉ đang ngồi một bên, thong thả mở nắp cốc trà. Hầu nữ Họa Vị tay bưng chiếc hộp đựng một chiếc khoá ngọc chế tác tinh xảo, Khanh Tửu Tửu nghiêng người nhìn đứa trẻ ngủ say, đón chiếc khóa ngọc từ tay Họa Vị để bên cạnh đứa trẻ: “Không có quà gì, đánh một chiếc khóa ngọc bình an tặng tiểu công tử, cốt nhục của Công Nghi gia nhất định phải được chăm sóc thật tốt”. Mắt liếc những món đồ chơi trên bàn, giọng nhẹ nhàng, “Mấy hôm trước Họa Vị thu dọn phòng tìm thấy những đồ chơi này, nó rất đẹp nên mang đến cho tiểu công tử chơi”.