Hoa Tư Dẫn

Chương 44: Chương 39


trước sau

Chương 2.4

Sáng sớm ngày thứ sáu, Quân sư phụ tới thăm tôi. Theo sau là Tiểu Hoàng. Hai cây đào trước hiên nhà ra hoa thật đẹp, đầu cành hoa rực rỡ, trên lá vẫn còn đọng sương long lanh như ngọc. Quân sư phụ dắt Tiểu Hoàng ra sân chơi, cho nó bắt bướm rồi quay đầu hỏi tôi: “Nửa năm nay, Hoa Tư dẫn thế nào?”.

Tôi thực thà trả lời: “Không được thực hành, sao có thể thành thục”.

Quân sư phụ trầm ngâm một hồi, rồi nói: “A Trăn, con cũng biết viên giao châu này với công lực tự thân của nó chỉ giữ được tính mạng cho con trong ba năm. Công lực của nó được tu luyện do hút giấc mộng đẹp của con người, nếu con muốn sống lâu hơn, chỉ có thể lợi dụng Hoa Tư dẫn dệt ra mộng cảnh hút lấy giấc mộng đẹp của người khác. Con là một đứa trẻ lương thiện, e là không làm được điều đó, nhưng ta phải nghĩ trăm phương nghìn kế để cứu con, quyết không muốn con chỉ sống được thêm ba năm. Ta nói vậy, con có hiểu không?”.

Sư phụ sợ tôi không hiểu nhưng tôi đã hiểu ngay từ đầu. Tôi không thể chỉ sống ba năm, cũng không thể tùy tiện lạm sát, lấy đi sinh mệnh người khác. Nhưng trên đời có bao nhiêu người hối hận đau khổ vì những người thân đã khuất, vì những lỗi lầm của mình. Hoa Tư dẫn chỉ có thể dệt ảo mộng tái hiện quá khứ, khiến cho con người có thể sửa chữa lỗi lầm đã qua, nếu người đó chìm đắm trong ảo mộng không muốn thoát ra, cam tâm tình nguyện hiến cho tôi tính mệnh nơi trần thế của họ, như vậy đôi bên đều có thể tu nhân tích đức.

Tôi hỏi: “Sư phụ đã tìm giúp con được mối nào rồi sao?”.

Quân sư phụ mỉm cười gật đầu: “Đúng, sắp tới, con đi Khương quốc một chuyến”.

Năm ngày sau, tôi mang theo cây đàn thất huyền, cùng Quân Vỹ và Tiểu Hoàng xuất hiện tại một trấn nhỏ gần biên giới nước Trần. Thực ra, núi Quân Vu cách biên giới hai nước Khương, Trần không xa, đi bộ ba ngày là tới. Lần đó phải kéo dài thêm hai ngày, chủ yếu là do chúng tôi chỉ có một con ngựa. Nếu chỉ thế cũng không có vấn đề gì, nhưng phải liên tục canh chừng Tiểu Hoàng kẻo nó ăn thịt con ngựa, chuyện này quả rất vất vả và mất thời gian. Cuối cùng, chúng tôi quyết định làm thịt con ngựa nướng ăn dần, cùng đi bộ với Tiểu Hoàng. Tất cả được một bữa no nê, hành trình trở nên nhanh hơn rất nhiều.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!