Giông bão gào thét giữa màn đêm. Linh Lan đứng bên hồ, để mặc gió cuốn tung mái tóc rối và xiêm y ướt đẫm.
Cái chết.
Có lẽ đó là sự giải thoát duy nhất.
Nàng từng nói với hắn, điều nàng sợ nhất là chết đuối, nàng sợ cảm giác buốt rát khi nước tràn vào phổi, sợ sự giằng co tuyệt vọng giữa sống và chết. Nhưng giờ đây, chính nỗi sợ ấy lại trở thành lựa chọn của nàng.
Nếu đã đau đớn đến tận cùng, cớ sao không để bản thân chịu đựng nỗi kinh hoàng tột bậc?
Cơn gió cuối cùng lạnh lẽo quét qua. Linh Lan nhắm mắt, để mặc thân mình rơi xuống làn nước sâu.
Lạnh.
Tối.
Nàng chìm dần. Nhưng dù nước có siết chặt lấy nàng, thì nỗi đau trong tim vẫn còn ghê gớm hơn gấp bội.
Nàng chỉ cần một sự giải thoát…
Nhưng…
Nàng vẫn còn sống.
Linh Lan tỉnh lại trên một cỗ xe ngựa xóc nảy. Không khí lạnh lẽo táp vào da thịt, mang theo mùi rừng núi hoang dã. Nàng không biết mình đã bất tỉnh bao lâu, chỉ nhớ nước xiết lạnh buốt, bóng tối vô tận, rồi bàn tay ai đó kéo nàng khỏi tử thần.
Cỗ xe dừng lại. Một người đàn ông trung niên râu tóc hoa râm vén rèm lên, nhìn nàng với ánh mắt khó tả: kính cẩn mà cũng đầy xúc động.
“Công chúa, chúng ta đến nơi rồi.”
Công chúa?
Linh Lan ngỡ ngàng, chưa kịp phản ứng thì đã bị đỡ xuống xe. Trước mắt nàng hiện ra một căn cứ ẩn sâu giữa rừng núi - doanh trại lớn nhỏ trải dài, cờ xí tung bay trong gió, binh sĩ giáp trụ chỉnh tề, từng tốp tuần tra nghiêm cẩn.
Những binh lính này… từ đâu mà có?
Nàng lo lắng quan sát xung quanh. Rõ ràng giáp phục của họ không giống quân Trịnh, không thuộc về triều đình Đại Việt…Và họ đang nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thành kính.
“Công chúa hồi cung!”
Tiếng hô lớn vang lên, đồng loạt những người lính quỳ xuống.
Linh Lan sững sờ. Cảm giác như mình đang mơ.
Nàng được đưa vào một đại điện bằng gỗ, nơi một thiếu niên ngồi uy nghi trên ghế rồng.
Mạc Kính Vũ.
Vị vua cuối cùng của nhà Mạc.
Hắn chỉ khoảng chưa đầy hai mươi tuổi, nhưng ánh mắt sắc bén, khí chất trầm ổn hơn nhiều so với lứa tuổi. Khi nàng bước vào, hắn không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ khẽ gật đầu.
“Cô cuối cùng cũng trở về.”
Linh Lan nhìn thẳng vào hắn, giọng khàn đặc:
“Người gọi ta là gì?”
“Cô là Mạc Lam An, công chúa của Đại Mạc. Người con gái cuối cùng của hoàng thất.”
Linh Lan choáng váng.
Tên của nàng… không phải Linh Lan?
Nàng không phải chỉ là một kẻ bơ vơ giữa dòng đời, mà là hậu duệ của một triều đại đã mất?
Bí mật này, như một cơn bão, cuốn phăng mọi thứ nàng từng tin tưởng về bản thân.
Những ngày sau đó, Linh Lan – hay đúng hơn, Mạc Lam An – dần thích nghi với cuộc sống trong cát cứ của nhà Mạc. Nơi này ẩn sâu trong rừng núi, tách biệt với thế giới bên ngoài, nhưng không hề hoang tàn hay tuyệt vọng như nàng từng nghĩ.
Dưới sự lãnh đạo của Mạc Kính Vũ, những người còn trung thành với triều Mạc vẫn duy trì một đội quân tinh nhuệ. Họ không phải những kẻ lưu vong chỉ biết trốn chạy, mà là những chiến binh kiên cường, âm thầm chờ đợi thời cơ.
Mạc Kính Vũ đối với nàng không chỉ là một vị vương trẻ tuổi, mà còn như một người thân đã thất lạc từ lâu. Dù tuổi còn nhỏ, hắn luôn tỏ ra chín chắn, từng lời nói cử chỉ đều toát lên sự cẩn trọng. Hắn không ép nàng phải lập tức chấp nhận thân phận công chúa, cũng không đòi hỏi nàng phải gánh vác bất cứ điều gì.
“Nếu cô muốn, cô có thể ở lại đây, sống một cuộc đời yên bình,” hắn nói với nàng vào một buổi chiều, khi hai người đứng trên đồi cao, nhìn xuống doanh trại. “Cô đã chịu đủ đau khổ rồi.”
Những lời ấy làm trái tim nàng rung động. Hóa ra, trên thế gian này vẫn có người mong muốn nàng được bình yên.
Thời gian trôi qua, Linh Lan dần quen với nhịp sống nơi đây. Mỗi buổi sáng, nàng dạo bước giữa những căn trại gỗ, lắng nghe tiếng binh sĩ luyện tập. Họ không còn nhìn nàng với ánh mắt ngỡ ngàng như thuở ban đầu, mà đã dần quen với sự hiện diện của nàng.
Nàng cũng không còn là một thiếu nữ yếu đuối chỉ biết chạy trốn số phận. Ở đây, nàng học cưỡi ngựa, học bắn cung, thậm chí còn tập kiếm thuật. Ban đầu, việc rèn luyện khiến tay nàng rướm máu, cơ thể đau nhức, nhưng nàng chưa từng than vãn hay bỏ cuộc. Mạc Kính Vũ không bao giờ ép buộc nàng, nhưng khi thấy nàng cố gắng, hắn chỉ lặng lẽ cho người hướng dẫn thêm.
Dần dần, nàng không còn cảm thấy lạc lõng.
Nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, nàng vẫn không thể xóa đi một câu hỏi trong lòng: Người đã cứu nàng đêm hôm ấy là ai?
Nàng nhớ rõ cảm giác bàn tay ấy – lạnh lẽo nhưng mạnh mẽ, kéo nàng khỏi dòng nước xiết. Nhưng suốt những ngày qua, nàng không thấy bất cứ ai trong doanh trại có vẻ là ân nhân của mình.
Đôi khi, vào những đêm yên tĩnh, nàng tự hỏi: Phải chăng người đó không thuộc về nơi này? Phải chăng… hắn vẫn còn ở ngoài kia?
***
Mậu Dần – năm Dương Hòa thứ tư.
Bốn năm sau cái ngày nàng rời khỏi Đông Kinh.
Tháng Ba năm ấy, Đông Kinh vẫn rực rỡ trong phồn hoa, nhưng nơi rừng núi hoang vu, chiến loạn lại sục sôi.
Quân Trịnh kéo đến bao vây cát cứ của nhà Mạc. Không ai rõ vì sao chúa Trịnh lại đột nhiên ra tay, nhưng Mạc Kính Vũ đã đoán trước ngày này sẽ đến. Hắn và tướng sĩ không hề nao núng, lệnh toàn quân sẵn sàng tử chiến.
Cuộc vây hãm kéo dài nhiều ngày, những trận giao tranh khốc liệt diễn ra liên miên. Đội quân tinh nhuệ của nhà Mạc chống trả quyết liệt, không cam lòng chịu diệt vong. Cuối cùng, quân Trịnh chịu tổn thất nặng nề, Hạ quận công bị bắt sống, còn Lâm quận công bỏ mạng nơi chiến trường.
Linh Lan chứng kiến tất cả. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm nhận rõ chiến trường là gì – máu, lửa, tiếng hét, sự tàn khốc không phân biệt kẻ thắng người thua.
Nhưng cơn giông bão thực sự chưa kết thúc.
Tháng Mười Một.
Mật thám báo về một tin dữ: Chúa Trịnh cử Trịnh Kiều thân chinh dẫn quân đánh lần thứ hai.
Cả doanh trại chìm vào bầu không khí nặng nề.
Trịnh Kiều.
Cái tên ấy khiến tất cả tướng sĩ nhà Mạc phải kiêng dè. Suốt những năm qua, hắn hiếm khi đích thân đối đầu nhà Mạc, nhưng chỉ một lần ra tay đã khiến họ mất đi một vị vua.
Linh Lan không hiểu vì sao mọi người lại sợ hắn đến thế, cho đến khi Mạc Kính Vũ nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, chậm rãi nói ra sự thật.
“Cô có một người chị gái, tên Mạc Lam Ninh - một vị công chúa dịu dàng, đoan trang, là một nữ tử mang trong mình cả vẻ đẹp lẫn trí tuệ của hoàng tộc.”
Mạc Kính Vũ nhìn thẳng vào nàng, giọng nói bình thản đến lạnh lẽo:
“Trịnh Kiều đã lừa tình cô ấy.”
Linh Lan sững người.
“Hắn lấy danh nghĩa cầu hòa, giả vờ si mê chị cô, dùng những lời hứa hẹn đường mật để khiến chị cô tin tưởng. Cuối cùng, khi chị cô tiết lộ vị trí của Mạc Kính Cung, hắn đã lập tức trở mặt, bắt sống phụ vương cô.”
Linh Lan cảm thấy hơi thở nghẹn lại.
“Rồi… chuyện gì xảy ra?” Giọng nàng khàn đặc.
Mạc Kính Vũ không trả lời ngay. Hắn nhìn nàng thật lâu, như thể đang cân nhắc có nên nói ra hay không.
“Hắn đem Mạc Kính Cung về Đông Kinh xử chết, rồi lấy thủ cấp bêu lên tường thành. Còn Mạc Lam Ninh - không chấp nhận được sự thật, đã nhảy sông tự vẫn…”
Mọi thứ trước mắt Linh Lan chao đảo.
Nàng không thể tin vào tai mình.
Mạc Kính Cung – phụ vương nàng
Mạc Lam Ninh - chị gái nàng
Và kẻ gây ra tất cả chính là Trịnh Kiều.
Tâm trí nàng trống rỗng.
Bao nhiêu năm qua, nàng cứ ngỡ mình chỉ là một nữ tử tầm thường lưu lạc giữa nhân gian. Nhưng không. Nàng là Mạc Lam An. Là con gái của Mạc Kính Cung. Là công chúa cuối cùng của Đại Mạc.
Và kẻ đã giết cha nàng… là người mà nàng từng yêu tha thiết.
***
Những ngày sau đó, doanh trại nhà Mạc chìm trong một sự căng thẳng tột cùng.
Trịnh Kiều dẫn quân đến, nhưng không vội tấn công.
Hắn bao vây, dựng trại đóng quân ngay ngoài tầm tên bắn, vững vàng như núi. Cờ xí quân Trịnh phần phật bay giữa trời đông lạnh lẽo, hàng vạn binh sĩ đóng chặt vòng vây, không để lại một lối thoát nào.
Nhưng hắn không đánh.
Nhiều ngày liền, doanh trại hắn chìm trong tĩnh lặng kỳ quái. Không một hiệu lệnh, không một mũi tên bắn ra, không một cuộc tấn công nào diễn ra.
Mọi người lo sợ.
Lính tráng nhà Mạc ngày đêm cảnh giác, nhưng lại không biết mình đang chờ đợi điều gì. Sự im lặng của Trịnh Kiều còn đáng sợ hơn cả trăm vạn quân đang gào thét ngoài kia.
Hắn muốn gì?
Linh Lan đứng trên vọng lâu, nhìn xuống trại giặc phía xa.
Và rồi nàng nhìn thấy hắn.
Trịnh Kiều.
Dáng người cao lớn, lưng thẳng như kiếm, bộ giáp đen tuyền phản chiếu ánh lửa bập bùng. Hắn đứng đó, trong ánh chiều tà rực đỏ, mái tóc dài buộc gọn sau đầu, gió lạnh thổi làm áo choàng khẽ tung bay.
Hắn vẫn như ngày nào.
Vẫn là người đàn ông nàng từng quen, từng yêu… nhưng cũng là kẻ đã giết cha nàng.
Ngực nàng đau nhói.
Nàng không biết mình nên nhìn hắn bằng ánh mắt thế nào – yêu hay hận?
Trái tim nàng run rẩy, nhưng lý trí nàng lạnh băng.
Nàng đã không còn là Linh Lan yếu đuối năm xưa nữa.
Nàng siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu vào da thịt.
Dù hắn đến đây vì lý do gì… giữa họ, đã không còn đường lui.