Hoa Viên Lộng Gió

Ngoại truyện 3:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngôi nhà gỗ giữa thung lũng chìm trong màn sương mờ ảo.

Linh Lan chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng đỡ Trịnh Kiều xuống bếp, nơi nàng đã xếp sẵn rơm khô.

Như ngày xưa, khi hai người từng nằm bên nhau trong đêm mưa bão…

Nhưng lần này, tình cảnh đã khác.

Trịnh Kiều tái nhợt, sắc môi tím lại, hơi thở dần trở nên nặng nhọc. Thuốc độc đã bắt đầu phát tác.

Linh Lan ôm hắn vào lòng, những giọt nước mắt không thể kìm nén nữa, cứ thế tuôn rơi trên gương mặt hắn.

Nàng đã hạ độc hắn. Còn hắn lại dành cho nàng cơ hội sống sót cuối cùng, bảo vệ nàng đến cùng.

Tim nàng quặn thắt trong đau đớn.

Trịnh Kiều mỉm cười yếu ớt, đưa tay lau nước mắt cho nàng. Giọng hắn trầm khàn, nhưng từng chữ đều vang lên rõ ràng:

“Linh Lan… nàng có nhớ cái đêm nàng nhảy xuống hồ không?”

Nàng sững lại, nhìn hắn bằng đôi mắt hoang mang.

“Là ta.” Hắn khẽ cười. “Là ta đã cứu nàng.”

Linh Lan run rẩy.

Hắn tiếp tục:

“Nhưng cũng chính ta… đã bí mật sắp xếp để đưa nàng về với họ Mạc.”

Linh Lan chấn động.

Hắn hạ thấp giọng:

“Ta muốn nàng biết được thân phận thật của mình… Mặc dù ta biết, có thể nàng sẽ hận ta đến tận cùng xương tủy.”

Linh Lan siết chặt tay, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Trịnh Kiều nhìn nàng, ánh mắt xa xăm:

“Khi ta phụng mệnh phụ vương đi đánh quân Mạc… thực ra, ta chỉ muốn đến đó để trông thấy nàng từ xa.”

Hắn cười khẽ, như một kẻ si tình ngu ngốc.

“Nhìn lên vọng lâu, thấy bóng nàng ngày đêm nhìn xuống… là đủ rồi.”

Linh Lan bật khóc.

“Hai tháng ròng…vẫn là chưa đủ!”

Hắn đưa tay lên, khẽ vuốt ve mái tóc nàng.

Rồi bàn tay ấy dần buông thõng xuống.

Linh Lan nghẹn ngào ôm chặt lấy hắn, toàn thân run rẩy, khóc đến mức ngạt thở.

***

Bỗng nhiên, một giọng nói non nớt vang lên:

“Mẹ!”

Cả gian nhà như chết lặng.

Trịnh Kiều khẽ mở mắt.

Hắn nhìn thấy một cậu bé chừng bảy, tám tuổi, đang nép vào cửa, đôi mắt đen láy đầy sợ sệt.

Phía sau cậu bé, một giọng nói khác vang lên, vẻ hớt hải:

“Đã bảo đừng có chạy lung tung rồi mà!”

Người chạy đến… là Văn Khôi.

Trịnh Kiều như bị sét đánh, hắn chống tay ngồi dậy, mắt trừng lớn nhìn cả hai người bọn họ.

“Chuyện này là thế nào?” Hắn quát lớn, giọng pha lẫn kinh hoàng và tức giận.

Ánh mắt hắn tối sầm lại.

Cậu bé vừa gọi Linh Lan là mẹ…

Lại còn đi cùng Văn Khôi…

Chẳng lẽ…

Hắn siết chặt nắm tay, cơn ghen sôi trào trong huyết quản.

“Đây là con của hai người sao?!”

Hắn toan rút kiếm.

Nhưng Linh Lan đã lao đến ôm chầm lấy hắn, giữ chặt lấy bàn tay đang run rẩy ấy.

“Không! Chàng hiểu lầm rồi!”

Nàng nhìn hắn, đôi mắt ướt đẫm.

“Thằng bé… là con của chàng.”

Trịnh Kiều chết sững.

Linh Lan run giọng:

“Là Vĩ Sơn…”

Hắn bàng hoàng.

Vĩ Sơn… cái tên mà hắn từng mơ ước đặt cho con trai của hắn và nàng.

Hắn ngơ ngác nhìn cậu bé, như thể không tin vào chính tai mình.

Linh Lan dịu dàng lau mồ hôi trên trán hắn, giọng nàng nhẹ nhàng như gió thoảng:

“Năm đó, ta sinh thằng bé giữa rừng núi Cao Bình. Nhưng ta không muốn con lớn lên trong chiến loạn, không muốn nó phải chịu những đau thương như ta đã từng.”

Nàng cúi đầu.

“Khi thằng bé lên bốn, ta đã gửi nó cho Văn Khôi chăm sóc… để lên kế hoạch ám sát chàng.”

Trịnh Kiều khẽ rùng mình.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, hắn bật thốt:

“Nhưng… tại sao ta vẫn còn sống?”

Linh Lan bật cười khúc khích.

“Thứ chàng uống… chỉ là một chút dược liệu gây ảo giác thôi.”

Hắn trừng mắt:

“Vậy là nàng lừa ta?”

Linh Lan nghiêng đầu, ánh mắt đầy ý trêu chọc:

“Thiếp đã tốn bao nhiêu công để nghĩ xem… giết chàng, hay là không giết…”

Trịnh Kiều nhìn nàng rất lâu.

Rồi hắn bật cười.

Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng.

“Nếu vậy…”

Hắn thì thầm.

“Cứ xem như Trịnh Kiều này đã chết.”

Hắn siết chặt lấy nàng, thì thầm bên tai:

“Chúng ta cùng nhau sống ở đây… dưới một mái nhà… cùng bên nhau đến già…”

Ngoài kia, mặt trời dần lên cao.

Một bình minh mới, một khởi đầu mới…

Một cuộc đời mới, không còn hận thù.

 


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!