1. Trận bóng ác ý
Sân trường buổi chiều nắng rát, lớp 12A có trận bóng giao hữu với lớp 12C. Tiếng hò hét vang dội, không khí náo nhiệt. Lão Hổ – trong thân xác Minh – ngồi dự bị, hai tay đút túi quần, ánh mắt lơ đễnh quan sát.
Ở khán đài, Hương và vài cô bạn reo hò cổ vũ. Nhưng đâu đó, một nhóm học sinh lạ mặt lầm lũi trao đổi ánh mắt. Đứng đầu không ai khác ngoài Quang, kẻ vừa bị kỷ luật tuần trước. Nỗi nhục bị bắt xin lỗi công khai khiến hắn như con hổ bị thương.
– Hôm nay nó sẽ biết tay tao. – Quang nghiến răng.
Trong trận, một cầu thủ lớp 12C cố tình sút bóng thẳng vào khán đài. Quả bóng lao vun vút, nhắm đúng chỗ Hương đang ngồi.
– Á! – Tiếng hét vang lên.
Trong tích tắc, Lão Hổ bật dậy. Bản năng giang hồ trỗi dậy, hắn lao qua hàng rào, xoay người chắn bóng. Quả bóng đập mạnh vào ngực hắn, nhưng hắn đứng vững, ôm lấy Hương kéo xuống ghế.
Cả sân im phăng phắc.
Rồi tiếng vỗ tay rào rào nổ tung:
– Minh lại cứu người!
– Đúng là anh hùng học đường!
Hương run rẩy, nhìn hắn với đôi mắt ướt long lanh:
– Cảm ơn cậu…
Nhưng trong đám đông, Quang nghiến chặt răng. Hắn không ngờ màn kịch hại Hương lại biến Minh thành người hùng lần nữa. Lửa hận càng cháy dữ dội.
2. Lời mời từ bóng tối
Trong khi đó, Minh – trong thân xác Lão Hổ – đang ngồi trong phòng làm việc, nhìn chằm chằm tách cà phê run run trên bàn. Thắng râu bước vào, đặt xuống một phong bì dày.
– Đại ca, có người giấu mặt gửi.
Minh mở ra. Bên trong là một tấm ảnh: một người phụ nữ lớn tuổi gầy gò, chính là mẹ của Minh thật. Phía dưới có dòng chữ viết nguệch ngoạc:
“Nếu không muốn bà già này gặp chuyện, hãy đến kho hàng số 7, cảng cũ, đêm nay. Một mình.”
Minh chết lặng. Tay cậu run bắn, tim đập như muốn vỡ lồng ngực. “Chúng… biết mẹ mình là ai?!”
– Ai gửi cái này? – Minh thốt lên.
Thắng râu cau mày:
– Chắc là bọn Hắc Báo. Chúng muốn gài bẫy.
– Nhưng nếu không đi… mẹ tôi sẽ… – Minh lỡ lời, vội sửa – …mẹ tao sẽ…
Thắng râu tròn mắt:
– Đại ca… từ khi nào anh nhắc tới mẹ?
Minh nuốt nước bọt, lảng tránh ánh mắt.
3. Bẫy trong kho hàng
Đêm đó, Minh lẻn đến cảng cũ. Kho hàng số 7 tối om, chỉ còn ánh đèn dầu leo lét. Cậu đẩy cửa kẽo kẹt, tim đập thình thịch.
Bên trong, một chiếc ghế đặt giữa nền xi măng, trên ghế có… một con búp bê mặc áo bà già, quấn khăn. Tờ giấy ghim trên ngực:
“Muốn bảo vệ ai, phải đủ mạnh. Còn mày… chỉ là trò hề trong xác Lão Hổ.”
Đằng sau vang lên tiếng cười khàn:
– Hoan nghênh, “đại ca”.
Hắc Báo bước ra từ bóng tối cùng cả chục đàn em.
– Tao biết mày dạo này lạ lắm. Lão Hổ thật không bao giờ sợ hãi như mày. Mày rốt cuộc là ai?
Minh run rẩy, nhưng cố giữ giọng trầm:
– Đừng hòng dọa tao.
Hắc Báo cười gằn:
– Tao sẽ bóp nát mày để xem bên trong có phải Lão Hổ thật không.
Bọn đàn em vây chặt. Minh nhìn quanh, không lối thoát. Nhưng bất ngờ, từ cửa sổ kho, một vật gì đó lao vào – bom khói. Khói trắng mù mịt.
Tiếng đấm đá loạn xạ, tiếng hét vang dội. Minh hoảng loạn ngã xuống, cố bò ra ngoài. Trong màn khói, một bàn tay rắn chắc túm lấy cổ tay cậu, kéo đi.
– Đi nhanh! – Giọng trầm khàn quen thuộc.
Khi khói tan, Minh nhận ra… đó chính là Lão Hổ trong thân xác Minh.
– Ông?! – Minh há hốc.
– Câm mồm! Chạy!
Hai người lao ra khỏi kho, lẩn vào bóng đêm, bỏ lại Hắc Báo gào rú phía sau.
4. Lời cảnh báo
Trốn vào một ngõ nhỏ ven sông, cả hai ngồi thở dốc. Minh vẫn run bần bật:
– Làm sao ông biết tôi ở đó?
Lão Hổ nhếch môi:
– Tao theo dõi mày từ chiều. Tao biết mày sẽ ngu ngốc chui đầu vào bẫy.
– Nhưng… nếu ông không đến, tôi…
– Thì mày chết. – Hắn cắt ngang, ánh mắt lạnh lùng. – Nhớ lấy: giang hồ không phải trò chơi. Muốn bảo vệ ai, không thể chỉ bằng lòng tốt.
Minh cúi gằm mặt. Lời hắn như nhát dao nhưng đúng đến tàn nhẫn.
– Mày có hai lựa chọn. – Lão Hổ tiếp – Một là học cách thật sự đứng đầu, mạnh cả đầu lẫn tim. Hai là ngồi chờ tao về xác cũ. Nhưng nhớ: nếu mày gục, tao cũng kẹt mãi ở đây.
Minh ngẩng lên, mắt rưng rưng. “Mình không thể mãi là thằng yếu đuối. Nếu không thay đổi, cả mẹ mình cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
5. Kẻ bí ẩn giật dây
Ở một căn phòng khác, ánh sáng màn hình vi tính hắt lên gương mặt lạ. Một người đeo mặt nạ nửa trắng nửa đen đang xem lại cảnh quay từ camera ẩn trong kho hàng số 7.
– Thú vị thật. – Hắn lẩm bẩm – Hai linh hồn đã đổi chỗ, nhưng chưa kịp hiểu trò chơi. Chúng nó tưởng đây là tai nạn. Không… tất cả đều do ta.
Ngón tay hắn gõ nhịp lên bàn phím. Trên màn hình hiện lên tấm ảnh của Minh và Lão Hổ, nối bằng một biểu tượng chuông chùa.
– Cứ chơi tiếp đi. Đến lúc thích hợp… ta sẽ thu cả hai.
6. Sự trả thù trong bóng tối
Ngày hôm sau, ở trường, tin đồn “Minh cứu Hương” lan khắp nơi. Nhưng Quang chưa chịu nuốt nhục.
Giờ tan học, Hương đi ra cổng thì bất ngờ bị một nhóm lạ mặt chặn lại. Một thằng cầm điện thoại quay, một thằng kéo tay Hương.
– Con nhỏ này bạn thân thằng Minh, phải cho nó nếm mùi!
Hương hoảng loạn la lên.
Đúng lúc đó, Lão Hổ xuất hiện. Ánh mắt hắn lóe lên tia lạnh. Không nói một lời, hắn xông tới. Bản năng giang hồ bùng cháy, hắn xoay cổ tay kẻ kia, bẻ gập ra sau, đồng thời giáng cùi chỏ khiến thằng quay phim ngã sấp.
– ÁÁ! – Tiếng hét vang dội.
Đám còn lại hoảng sợ bỏ chạy.
Hương run rẩy ôm chặt cánh tay hắn:
– Minh… cậu…
Lão Hổ thở dốc, che giấu sự phẫn nộ. Trong lòng hắn hiểu rõ: đây không chỉ là trò bắt nạt học đường nữa. Có kẻ đứng sau, muốn nhắm vào hắn.
Hắn quay sang Hương, ánh mắt dịu đi:
– Từ giờ, đi đâu cũng phải đi cùng nhóm. Đừng bao giờ đi một mình.
Hương nhìn hắn, lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ. Minh của trước kia nhút nhát, còn Minh bây giờ lại mạnh mẽ đến mức đáng sợ.
7. Giao ước trong đêm
Đêm đó, trong con hẻm định mệnh, Minh và Lão Hổ gặp lại.
– Hôm nay tôi… suýt mất mẹ. – Minh thều thào. – Nếu ông không tới, chắc tôi tiêu rồi.
– Còn tao, suýt mất một người bạn của mày. – Lão Hổ lạnh giọng. – Kẻ đứng sau không chỉ muốn thử thách. Hắn muốn tiêu diệt chúng ta.
Minh cắn răng:
– Ông nghĩ là ai?
– Tao chưa chắc. Nhưng tao biết một điều: kẻ đó hiểu rõ chuyện hoán đổi. – Hắn nhìn xa xăm – Và hắn muốn kéo cả hai vào trò chơi máu này.
Hai người im lặng. Tiếng chuông chùa xa xa lại ngân vang, như lời nhắc nhở.
Lão Hổ chìa tay ra:
– Nhóc, từ giờ, muốn sống, tao với mày phải cùng nhau. Dù ghét, dù không tin, nhưng… chỉ có hai ta hiểu được tình cảnh này.
Minh nhìn bàn tay đó. Rồi cậu siết chặt, gật đầu:
– Cùng nhau.
Ánh đèn vàng hắt xuống hai bóng người – một đại ca trong thân xác học sinh, một học sinh trong thân xác đại ca – cùng bắt tay, khởi đầu một giao ước sống còn.